Mặt Vương Thanh Văn đều tái rồi, chỉ riêng cái mảnh đất này thôi ông đã ném vào hơn 200 triệu, cái này còn chưa tính phí xây dựng tiếp theo đâu. Ông là tính trừ bỏ xây cao ốc của giải trí Thanh Văn nhà mình ra, còn cố ý thu mua một công ty khai phá, chuẩn bị xây thêm hai tòa nhà thương mại tiêu thụ ra bên ngoài. Tuy có ngân hàng cho vay, nhưng mà tài chính cần chính bản thân đầu nhập vào cũng cân hơn nửa giá trị con người của ông, nếu mà mảnh đất này có vấn đề gì, ông thật là tâm huyết hơn nửa đời người đều hủy ở chỗ này.
“Chiêu Tài tiên sinh, mảnh đất này của tôi thật sự đại hung?” Vương Thanh Văn khóc không ra nước mắt: “Trước lúc tôi chụp xuống mảnh đất này còn cố ý mời đại sư tới xem qua, tuy nói không phải phong thủy bảo địa gì, nhưng cũng không tính kém, như nào đột nhiên thành chỗ đại hung?”
Chiêu Tài lắc lắc đầu: “Từ mặt ngoài mà xem, mảnh đất này không công không tội, thường thường không có gì lạ, sẽ không cho ông trợ lực gì nhưng cũng sẽ không mang đến tai họa cho ông, ở Thượng Hải tấc đất tấc vàng hiện tại mà nói đã xem như là mảnh đất không tệ. Nhưng mà vị tiên sinh này không chú ý tới chính là, miếng đất này ở hơn 100 năm trước là một vùng mộ hỗn loạn.”
“Không thể nào.” Vương Thanh Văn lắp bắp mà nói: “Tôi từng tra tài liệu, nơi này trước kia từng là một nhà xưởng mà. Về sau điều chỉnh sản nghiệp liền hoang phế, mấy năm trước đã liền dỡ bỏ hoàn toàn, xử lý vô hại xong thì mới lấy ra bán đấu giá vào năm nay, không nghe nói dưới này có mồ nha.”
Chiêu Tài cười: “Mồ hỗn loạn, nào có thể chôn quá sâu, phỏng chừng lúc mới xây nhà xưởng mấy phần mộ đó đã dời đi rồi. Chỉ là đặc điểm địa hình nơi này không có ảnh hưởng gì với người sống, nhưng với hồn phách mà nói lại là cái trận vây khốn thiên nhiên, mấy vong linh hơn trăm năm trước đó cho tới giờ vẫn cứ bị nhốt ở đây như cũ.”
Vương Thanh Văn nghe thế thì thật sự muốn khóc, mà Khương Minh Vũ thì lại càng nghe càng cảm thấy không đáng tin, mày cũng không khỏi hơi hơi nhíu lại: “Chiêu Tài, Vương tổng là ông bạn già của tôi, cậu xem trên mặt tôi cũng không thể lừa dối ông ấy nha.”
Chiêu Tài cười nói: “Vương Thanh Văn là người lương thiện 5 kiếp, tôi tất nhiên sẽ không lừa ông ấy.”
Vương Thanh Văn cắn răng một cái: “Miếng đất này tôi tốn mất hơn hai trăm triệu, chắc chắn không thể vì cái này mà hủy đi sự nghiệp nửa đời sau của tôi. Chỉ cần có thể giải quyết giúp tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng chịu.”
Chiêu Tài lắc lắc đầu: “Cái này thật cũng không phải chuyện tiền, mấy hồn phách đó bị vây ở chỗ này hơn trăm năm cũng rất đáng thương, phải đưa bọn họ tới Địa Phủ mới được. Chỉ là việc này tôi không làm được, phải mời một người lại đây nữa.”
Vương Thanh Văn lập tức hỏi: “Là mời vị đại sư nào vậy?”
“Phạm Vô Cữu.” Chiêu Tài sợ Vương Thanh Văn không biết, còn cố ý bổ sung một câu: “Nghệ sĩ của công ty giải trí Tiên Phàm bọn tôi.”
Khương Minh Vũ câm nín mà ôm kín trán: “Sở trường đặc biệt của nghệ sĩ công ty các cậu đều rộng khắp như vậy sao?”
Chiêu Tài gật gật đầu: “Đó là khá rộng khắp.”
Vương Thanh Văn cũng mặc kệ thật giả, mời người tới trước rồi lại nói: “Vậy mời vị Phạm tiên sinh này tới, nếu mà có thể giải quyết vấn đề cho tôi, tôi nhất định đưa cậu ấy một cái tài nguyên tốt.”
Chiêu Tài nhìn phụ cận chung quanh một chút rồi trầm ngâm một chốc: “Một mảnh phụ cận này liếc sơ sơ có cỡ bảy tám trăm con quỷ, phỏng chừng một mình Phạm Vô Cữu thôi thì quá sức, để tôi gọi cô chủ bọn tôi tới hỗ trợ đi.”
“Lý Tiểu Tiểu?” Khương Minh Vũ trợn tròn mắt: “Cô ấy cũng có sở trường đặc biệt loại này.”
Chiêu Tài nhàn nhạt cười: “Thật ra sở trường đặc biệt của cổ nhiều lắm, chỉ là cổ không biết mà thôi, đêm nay để cô ấy hỗ trợ cho Phạm Vô Cữu đi.”
“Được được được.” Vương Thanh Văn đáp ứng một hơi: “Nếu về sau gặp được hạt giống tốt, tôi tặng mấy cái cho công ty các cậu.”
“Phỏng chừng bọn họ sẽ chướng mắt cái tạ lễ này.” Khương Minh Vũ chua xót nói: “Nghệ sĩ của bọn họ vừa muốn giá trị nhan sắc còn biết công phu, phỏng chừng còn phải có sở trường đặc biệt như xem phong thủy bắt quỷ linh tinh, ngay cả tôi đây muốn mang phòng làm việc đến cậy nhờ cũng bị cự tuyệt đó.”
Chiêu Tài dở khóc dở cười: “Anh nào là chạy về phía công ty bọn tôi chứ, rõ ràng là nhào về cơm mà tới.”
Nếu không phải trong lòng Vương Thanh Văn tất cả đều là chuyện hung địa, thì phải hỏi Khương Minh Vũ cho kỹ càng một chút, lúc trước hết hạn hợp đồng nói là mình muốn thành lập phòng làm việc, lúc này mới có mấy năm nha, thế mà vì ham muốn ăn uống mà liền muốn đầu nhập vào ôm ấp của công ty khác, giải trí Thanh Văn của bọn tôi là thiếu cơm ăn cho cậu hay là cái gì?
Khương Minh Vũ ngó thấy ánh mắt buồn bực của Vương Thanh Văn, ho nhẹ một tiếng dời đi đề tài: “Phạm Vô Cữu với Lý Tiểu Tiểu không phải đều đang đóng phim ở thành phố điện ảnh sao? Bọn họ qua được sao?”
Vương Thanh Văn lập tức móc di động ra: “Là phim nào, tôi gọi điện nói với đạo diễn một chút, không được nữa thì thêm vào một ít đầu tư cho bọn họ cũng được.”
“Cái đó ngược lại là không cần.” Chiêu Tài nói: “Trước lúc tôi tới có đi kiểm tra công việc, hôm nay suất diễn của Phạm Vô Cữu với Lý Tiểu Tiểu không nhiều lắm, vào cỡ 5 giờ chiều là có thể quay xong. Chốc nữa tôi gọi điện thoại, ông phái cái xe đi đón bọn họ là được.”
Hai người đạt thành nhất trí, Khương Minh Vũ nhìn trái ngó phải: “Tôi cảm thấy chỗ này cũng không có việc gì của tôi, tôi có thể về nhà chứ.”
Hao Thiên Khuyển bất mãn mà gâu một tiếng, ở đây xem náo nhiệt không tốt sao? Về nhà còn phải đối mặt với chó ngốc đi cái WC thôi cũng có thể rớt vào bồn cầu, không cảm thấy sốt ruột sao?
Vương Thanh Văn cũng không muốn để Khương Minh Vũ đi, sống nửa đời người, loại trường hợp nằm mơ cũng không dám này sắp phải xuất hiện trước mắt, một mình ông thì kiểu gì cũng phải bị hù chết.
“Anh em, cậu không phải qua mấy bữa nữa mới vào đoàn sao? Buổi tối cậu bồi tôi đi.” Vương Thanh Văn túm lấy cánh tay Khương Minh Vũ không bỏ: “Nói thiệt trong lòng tôi đây thiệt sự có hơi sợ.”
Khương Minh Vũ dở khóc dở cười nói: “Chắc chắn chỉ là làm pháp sự mà thôi, ông còn tưởng rằng thật có thể thấy một đám quỷ bò ra từ trong đất rồi bị tiễn đi à.”
Mặt Vương Thanh Văn càng tái rồi: “Anh em, mau đừng nói nữa, trong đầu tôi đã có cái hình ảnh kia rồi!”
“Rồi rồi rồi, tôi ở đây bồi ông!” Khương Minh Vũ giơ tay đầu hàng: “Dù sao tôi còn có năm sáu ngày mới vào đoàn, tôi đưa hết thời gian mấy ngày này cho ông được không nào.”
“Không hổ cho tôi vẫn luôn lấy cậu làm anh em, con người cậu đây chính là thật thành.” Vương Thanh Văn cảm khái mà vỗ vỗ bả vai Khương Minh Vũ: “Tôi đặt gian phòng ở khách sạn tốt nhất gần đây, chúng ta ăn uống no đủ rồi tối lại qua đây.”
*****
10 giờ tối, Vương Thanh Văn, Khương Minh Vũ, Hao Thiên Khuyển lại về tới chỗ này, Phạm Vô Cữu với Lý Tiểu Tiểu cũng bị tài xế của giải trí Thanh Văn đón đi ngay sau đó.
Bởi vì đất của một mảnh phụ cận đây là khu thương mại mà chính phủ quy hoạch một lần nữa, nên nhà cũ nát trên này đều hủy đi tầm tầm rồi, bởi vậy nên một mảnh này tối đến đều không có ai đi ngang qua đây, chỉ có đèn đường mờ nhạt miễn cưỡng có thể chiếu đến phụ cận công trường.
Vương Thanh Văn với Phạm Vô Cữu, Lý Tiểu Tiểu gặp mặt hàn huyên hai câu rồi liền gấp không chờ nổi mà hỏi: “Vậy giờ ta bắt đầu?”
Lý Tiểu Tiểu vẫn luôn ở ngoài trạng thái ngu ngơ hỏi: “Bắt đầu cái gì hở? Hơn nửa đêm đón bọn tôi tới đây làm chi?”
Khương Minh Vũ há hốc mồm mà nhìn cô: “Cô không biết?”
“Không biết nha!” Vẻ mặt Lý Tiểu Tiểu vô tội: “Tôi mới vừa quay phim xong thì Phạm Vô Cữu liền ngồi xe tới đón tôi, vừa lên xe ảnh liền ngủ, đến giờ tôi cũng không biết tôi tới làm gì nữa.”
Vương Thanh Văn đều có chút chấn kinh rồi: “Cô thật là cô chủ à?”
Lý Tiểu Tiểu gật gật đầu: “Ừm, xác thật là công ty tôi.”
Vương Thanh Văn càng thêm cảm thán: “Cô thật là bình dị gần gũi a, hòa mình với công nhân, một chút cái giá cũng không có.”
Lý Tiểu Tiểu hàm hàm hồ hồ mà nói: “Văn hóa doanh nghiệp của công ty bọn tôi có hơi đặc thù, không quá giống với công ty bình thường, dù sao tôi bị bọn họ sắp xếp quen rồi, sao cũng được.”
Nói tới đây, Lý Tiểu Tiểu mới phản ứng lại, duỗi tay gọi Chiêu Tài tới: “Tôi mới phản ứng lại đây, lái xe hai ba tiếng đồng hồ, cậu gọi tôi tới đây làm gì vậy?”
Chiêu Tài tùy tay phất phất: “Miếng đất này cô nhìn ra cái gì không?”
“Đen thùi như này xem cái gì hả?” Lý Tiểu Tiểu nghi hoặc mà gãi gãi cằm: “Chẳng lẽ dưới đây có cổ mộ hay là bảo tàng?”
Chiêu Tài vừa nghe liền cười: “Cô chủ nhỏ, bộ dáng tham tiền của cô đây có chút giống tôi với Tiến Bảo nha, quay đầu lại cũng tới chỗ lão gia nhà tôi treo cái chức đi, sửa tên gọi Kim Sơn hoặc là Nguyên Bảo.”
“Tôi thiệt ra là muốn đó.” Lý Tiểu Tiểu còn rất vui vẻ đó, đến dưới đài Thần Tài làm đồng tử cũng xem như đứng hàng tiên ban đi.
Phạm Vô Cữu quay đầu liếc nhìn Lý Tiểu Tiểu một cái, ngữ khí bình đạm nói: “Làm cô thất vọng rồi, chỗ này cổ mộ thì không có, nhưng lại có không ít quỷ bị nhốt lại hơn trăm năm.”
“Bị nhốt lại trên trăm năm…… Quỷ ???” Giọng Lý Tiểu Tiểu nháy mắt cất cao, tức muốn hộc máu mà nhìn Chiêu Tài: “Chuyện nháo quỷ cậu gọi tôi tới làm gì hả? Có Phạm Vô Cữu không phải được rồi sao.”
Phạm Vô Cữu cũng nhìn Chiêu Tài, trên mặt lộ ra thần sắc khó hiểu, cô chủ nhỏ từ sau khi đóng phim về quỷ đúng thật là lá gan càng lúc càng lớn, có điều cô ấy đối mặt với quỷ cũng không có năng lực đặc thù gì, sao Chiêu Tài lại nghĩ đi gọi cô chủ tới hỗ trợ?
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của hai người họ, Chiêu Tài đúng lý hợp tình nói: “Hơn 800 con quỷ đó, một mình Phạm Vô Cữu không lo liệu nổi quá nhiều việc, cô chủ nhỏ cô giúp đỡ ảnh không phải rất tốt sao.”
Lý Tiểu Tiểu đau đầu xoa xoa huyệt thái dương: “Tìm người hỗ trợ cậu tìm Ngụy Giai Ý không tốt sao? Cô ấy không thể xử lý việc này tốt hơn tôi sao?”
Khương Minh Vũ: “???”
Cho nên giải trí Tiên Phàm mấy người thiệt sự là ai cũng có sở trường đặc biệt đúng không?
Chiêu Tài cười hề hề: “Suất diễn của Ngụy Giai Ý buổi tối khá nhiều, hôm nay không phải cô khá thanh nhàn sao! Lại nói qua hai tháng nữa 《Nhân viên công vụ Địa Phủ》 liền phải quay quý thứ 2, nói không chừng cô còn có thể tuyển được vai phụ thích hợp ở đây đâu.”
Lý Tiểu Tiểu nghe xong đều sắp hộc máu, lần trước cô nữ quỷ kia thế nào cũng muốn diễn quỷ đến nỗi sắp lăn lộn đạo diễn điên rồi, cô lại tìm hai con quỷ đóng vai phụ về, phỏng chừng đạo diễn phải từ chức không làm.
“Tài nguyên của đạo diễn bọn tôi rất phong phú, cậu bớt nhọc lòng chút đi.” Lý Tiểu Tiểu xắn tay áo bất đắc dĩ mà thở dài: “Được rồi, tới cũng tới rồi liền mau mau làm việc đi, tôi hổng có muốn ở quá lâu tại cái chỗ tối thui này đâu.”
Chiêu Tài gật gật đầu với Phạm Vô Cữu: “Vậy phiền toái anh, thỉnh đưa bọn họ về đến Địa Phủ, để tôi tiện bày trận cho cái chỗ này.”
Phạm Vô Cữu gật gật đầu, tay đưa tới thắt lưng kéo một cái, một cái xích sắt liền trống rỗng mà xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
Khương Minh Vũ với Vương Thanh Văn đồng thời xoa xoa mắt, trên mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc: Cái xích sắt này ở đâu ra vậy? Vừa nãy tối thui nên cũng không thấy rõ á!
Phạm Vô Cữu tay cầm xích sắt, quay đầu hỏi Vương Thanh Văn với Khương Minh Vũ: “Hai người là ra bên ngoài tránh một chút hay là ở đây xem?”
Vương Thanh Văn do dự một chút, cảm thấy việc này vẫn là chính mình ở hiện trường thì hay hơn, tuy không biết cách làm của Phạm Vô Cữu là thật hay giả, nhưng dù sao cũng phải biết tiền của mình xài ở chỗ nào.
Vương Thanh Văn: “Ở bên ngoài cũng không có chỗ nào có thể ngốc, bọn tôi liền ở đây đi.”
Phạm Vô Cữu gật gật đầu, tùy tay lấy xích sắt vung về phía dưới đất, lạnh giọng quát: “Đều đi ra cho ta!”
Vương Thanh Văn nhìn Phạm Vô Cữu kêu xong rồi sau đó không có động tác gì khác, lén lút dùng ngón tay chọc chọc Khương Minh Vũ, hạ giọng nói thầm với anh ấy: “Pháp sự này có phải có hơi quá mức giản tiện rồi không?”
Khương Minh Vũ vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh chợt có cái bóng trắng lóe cái mà qua, anh theo bản năng quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy một nữ quỷ màu trắng chẳng biết chui ra từ chỗ nào, sau khi nhận thấy ánh mắt nhìn chăm chú của anh rồi còn ngượng ngùng cười với anh.
Ngay sau đó, liền thấy một cái rồi lại tiếp một cái những thân ảnh nửa trong suốt chui ra từ dưới nền đất, có nam có nữ có già có trẻ, có quần áo lam lũ rồi cũng có người mặc xiêm y tơ lụa tinh xảo, có người trên mặt máu thịt mơ hồ, có người cả người sưng tấy, có người thì đầu lưỡi thè ra dài ơi là dài……
Vương Thanh Văn: “ ???”
Khương Minh Vũ: “!!!”
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, hậu tri hậu giác bị dọa trắng cả mặt, trong trời đêm vang lên tiếng tru thê thảm: “ĐM, có quỷ á!”