Vân Trạch theo Vương Hi Hách vào phủ.
Cậu không rõ thân phận của Vương Hi Hách, đoán đối phương có lẽ là con vợ lẽ của đại phòng hoặc nhị phòng, tam phòng —— nếu là con trai trưởng, Vương Hàn Tùng sẽ không nỡ để đối phương đến kinh thành làm con tin.
Tôi tớ trong phủ tới tới lui lui, sau khi nhìn thấy Vương Hi Hách đều dừng lại gọi một tiếng “Đại công tử”, thái độ của những tôi tớ này với Vương Hi Hách khác nhau, trong lúc nhất thời Vân Trạch không biết đối phương có lai lịch gì.
Vân Trạch đi theo Vương Hi Hách vào trong, vừa đi vừa hỏi: “Gần đây cậu cả có khỏe không ạ? Từ khi em sinh ra đến giờ còn chưa được gặp ông ấy.”
“Nhiếp chính vương gọi ông nội vào kinh, trong vòng một đêm tóc cha anh bạc một nửa.” Vương Hi Hách nói, “Ông ấy không yên tâm để người khác hộ tống, nên phái con trai trưởng là anh đi cùng với ông bà.”
Thì ra là con trai trưởng của Vương Hàn Tùng.
Vương Hi Hách nói: “Ông ngoại anh là Nghi Mẫn hầu, khi còn trẻ cùng đọc sách học võ với lão Liêu vương cha của Nhiếp chính vương, hai người kết nghĩa anh em, con cái cũng có thông hôn, tuy rằng ông ngoại đã qua đời nhưng giao tình của hai nhà vẫn còn đó.”
Vân Trạch vốn lo lắng đối phương đánh Lang Cẩm Tú sẽ bị gã trả thù, hiện giờ xem ra là cậu lo lắng nhiều rồi.
Có địa vị gia thế như vậy, khó trách vừa đến kinh thành đã dám đánh con trai của công chúa.
Vương Hi Hách giải thích xong thân phận của mình, lại liếc mắt nhìn Vân Trạch: “Em nói chuyện thư từ có nội tình là có ý gì?”
Vân Trạch nói, “Hiện giờ là Thái phu nhân làm chủ, việc lớn nhỏ trong nhà đều do bà ta quản lý.”
Vương Hi Hách nói: “Ả ta chỉ là vợ kế, lại dám leo lên đầu em làm mưa làm gió? Nghĩ cũng biết là cha em ngầm đồng ý.”
Vân Trạch không nói gì thêm.
Hai người vừa đi vừa nói, chừng hơn một khắc, Vương Hi Hách dẫn Vân Trạch đến viện, hai đại nha hoàn thanh thoát sạch sẽ bưng thứ gì đó cùng đi ra, các nàng nhìn thấy Vương Hi Hách liền ngừng lại: “Chào đại công tử.”
Vương Hi Hách hỏi, “Lão phu nhân đã thức chưa?”
“Đã thức rồi ạ, vừa mới ăn xong nửa chén cháo gạo, vị này là Vân công tử cậu mời tới ạ?”
Vương Hi Hách gật đầu, dẫn Vân Trạch đi vào: “Sáng nay anh ra ngoài vốn là để gọi em sang thăm bà ngoại, không khéo em không có ở nhà, mà gặp ở bên ngoài.”
Trong phòng có mùi thuốc nồng nặc, hai ba tỳ nữ ra vào, sau khi nhìn thấy Vương Hi Hách thì vội cong người chào hỏi, sau đó len lén nhìn sang Vân Trạch.
Đa số nam tử Vân Châu đều đẹp, là lang quân dung mạo như ngọc mà nữ tử triều này thích nhất.
Vương Hi Hách nổi danh là mỹ nam ở Vân Châu, rất ít khi nhìn thấy nam tử nào đẹp hơn Vương Hi Hách, người tới cửa đề nghị kết thông gia vô số, nhưng tính cách y kiêu căng ngạo mạn vừa lạnh lùng vừa kén chọn, hai mươi ba tuổi đầu mà còn chưa lấy vợ.
Hiện tại Vân Trạch đứng bên cạnh Vương Hi Hách không những không bị lu mờ mà càng lộ ra vẻ ôn nhã đẹp đẽ.
“Giờ ông nội không có ở nhà,” Vương Hi Hách nói, “Sáng sớm hôm nay ông đã đến phủ Nhiếp chính vương rồi.”
Vương Hi Hách vốn định đi cùng, nhưng Phụ quốc công lo lắng Vương Hi Hách gây ra chuyện gì đó —— tính tình Vương Hi Hách không hề tốt, thậm chí còn dám chống đối với cha mình Vương Hàn Tùng, Vương Hàn Tùng vừa thương đứa nhỏ này, vừa tức giận giậm chân mắng y là “đồ bất hiếu”.
Vương Hi Hách đi vào trong, y cung kính nói: “Bà nội, em họ Vân Trạch đến thăm bà này.”
Vân Trạch đi theo phía sau, cậu nhìn thấy một cụ bà ung dung cao quý tựa vào gối mềm, hai mắt bà lão đã hơi đục ngầu, tóc mai xuất hiện vài sợi tóc bạc chướng mắt, trên người khoác áo khoác màu xanh dương, sau khi bà nhìn thấy Vân Trạch trong mắt lập tức ửng ánh lệ: “Trạch nhi, mau tới đây để bà ngoại xem nào.”
Vân Trạch vội vàng quỳ gối bên giường: “Bà ngoại.”
Vương lão phu nhân nắm chặt tay Vân Trạch: “Mấy năm nay lần nào nhớ tới Lam nhi, trái tim bà như bị kim đâm vậy, nó xuất giá hơn mười năm, ta chưa gặp lại nó lấy một lần…”
Lam nhi là tên mụ của Vương phu nhân khi ở nhà.
Hốc mắt Vân Trạch nhanh chóng đỏ lên.
Cậu nhớ cha mẹ ruột của mình, ở một thế giới khác, nếu cha mẹ biết mình biến mất, có lẽ sẽ đau khổ như Vương lão phu nhân.
Vương phu nhân là đứa con gái lão phu nhân yêu thương nhất, lúc trước lão phu nhân vốn không có ý định để đứa con gái duy nhất này lấy chồng xa.
Lúc An Lạc hầu còn trẻ biểu hiện tuấn tú lịch sự, bản thân dã tâm bừng bừng tài hoa hơn người, không giống những kẻ quần áo lụa là chơi bời lêu lỏng. Phụ quốc vông cho rằng An Lạc hầu tiền đồ vô hạn nên đã làm chủ gả con gái cho lão.
An Lạc hầu không phụ kỳ vọng của Phụ quốc công, mấy năm nay phất lên như diều gặp gió, vẫn luôn giữ cái vị trí Hình bộ thượng thư, cũng coi như quyền thần nói một không hai trong triều đình, lão hẳn là người xuất chúng nhất trong đám con rể của Phụ quốc công.
Hiện giờ nghĩ lại —— lúc trước thà gả cho một thiếu gia ăn chơi không có dã tâm còn hơn.
Vân Trạch rất giống Vương phu nhân, lão phu nhân nâng mặt Vân Trạch nhìn hồi lâu, muốn nhìn ra bóng dáng con gái của mình, bà càng nhìn càng đau lòng: “Đứa nhỏ ngoan, mấy năm nay mỗi lần bà ngoại nhớ tới hai mẹ con các con đều nhịn không được mà rơi nước mắt, sau khi mẹ con qua đời, sao con không viết thư gửi cho bà ngoại?”
Vương Hi Hách ở bên cạnh nói: “Chẳng lẽ lão phu nhân đã quên, lúc cô qua đời em họ còn nhỏ, còn không tự bảo vệ được mình, Vân phủ có phu nhân mới làm chủ, em họ sống cũng không thoải mái gì.”
Lão phu nhân cầm tay Vân Trạch khóc trong chốc lát.
Sức khỏe lão nhân gia vốn đã yếu, hiện tại lại bị bệnh, khóc một hồi liền ngất đi.
Vương Hi Hách vội vàng gọi đại phu vào.
Đại phu được mang theo từ Vân Châu, dọc đường đi chăm sóc tình trạng sức khỏe của một nhà Vương phủ.
Lão bắt mạch cho lão phu nhân rồi nói: “Bà ấy đau lòng quá độ, cảm xúc thay đổi nhanh chóng, cơ thể yếu ớt nên không chịu nổi, đợi bà ấy nghỉ ngơi mấy canh giờ, tỉnh lại rồi đút chút thuốc.”
Hốc mắt Vân Trạch vẫn ửng đỏ.
Lúc này có hai thiếu nữ tới thăm Vương lão phu nhân, Vương Hi Hách giới thiệu: “Hai người này, lớn là em gái Tô Diệp nhà chú hai, nhỏ là em gái Mạn Nương nhà chú sáu, hai người bọn họ đều nhỏ hơn em hai tuổi.”
Vân Trạch nói, “Chào em Tô Diệp, em Mạn Nương.”
Vương Tô Diệp và Vương Mạn Nương trông xinh đẹp, chỉ là trên mặt đều có nét buồn bã, hốc mắt các nàng sưng đỏ, hai người tao nhã nhún người chào Vân Trạch: “Anh Vân.”
Vương Hi Hách nói, “Hai người các em đi vào chăm sóc lão phu nhân đi, nếu lão phu nhân tỉnh hoặc có tình huống gì thì sai tỳ nữ bảo cho bọn anh biết. Anh đưa em ấy ra ngoài đi dạo.”
“Vâng.”
Sau khi đi ra ngoài, Vân Trạch nói: “Bà ngoại bị bệnh, có lẽ hai em ấy đã khóc rất lâu.”
“Hai người bọn nó không chỉ khóc vì bà nội mà còn vì ông nội nữa.” Vương Hi Hách nói, “Em họ, em ở kinh thành lâu như vậy có từng gặp Nhiếp chính vương chưa?”
Vân Trạch nói, “Em không quan không chức trong triều, cha em có thể tiếp xúc với hắn, còn em thì không.”
“Em có nghe được tin đồn về hắn không?”
Lời đồn thì đương nhiên là có, Vân Trạch gật đầu.
Vương Hi Hách nói: “Cha anh say rượu lỡ lời nhục mạ Nhiếp chính vương, hiện giờ hắn nhân cơ hội gây khó dễ cho Vương gia, trên đường đi mọi người đều lo lắng đề phòng. Hai đứa nhỏ này lớn lên bên cạnh lão phu nhân, lần này cùng đến đây chăm sóc bà, sáng nay hai người bọn họ nghe nói ông nội đi gặp Nhiếp chính vương nên lo lắng, sợ ông nội một đi không trở về.”
Chung Hành là thanh long nha đao treo trên đầu mỗi một danh môn vọng tộc, gia tộc nào cũng sợ thanh đao này rơi trên đầu mình.
Vân Trạch nghị luận thế cục với Vương Hi Hách trong chốc lát, một gã hầu đi đến nói: “Lão thái gia đã trở về rồi ạ.”
Vương Hi Hách nói, “Ông nội về rồi, chúng ta đi ra đón đi.”
Vân Trạch đi theo sau Vương Hi Hách.
Phụ quốc công trông còn già hơn Vương lão phu nhân, tóc mai ông đã trắng phau, vóc người không cao, chòm râu dê thưa thớt trắng như tuyết, nhưng đôi mắt lại rất sáng ngời.
Vương Hi Hách dẫn Vân Trạch đi đến: “Lão thái gia, đây là Vân Trạch con của cô Lam, sáng sớm con đã đến phủ An Lạc hầu mời em ấy đến thăm lão phu nhân.”
Hai năm nay Phụ Quốc Công hận thấu An Lạc hầu vong ân phụ nghĩa, dù Vân Trạch là cháu ngoại của lão, nhưng cũng là con trai của An Lạc hầu, khó bảo đảm cậu cũng là con sói mắt trắng* như An Lạc hầu.
(* chỉ người vong ân bội nghĩa)
Sắc mặt Phụ quốc công trông không tốt lắm: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Vân Trạch đáp, “Thưa ông ngoại, mười chín tuổi ạ.”
“Sang năm là nhược quán**,” Phụ quốc công lạnh lùng nói, “Đã lớn như vậy rồi mà không biết hiếu kính trưởng bối. Chúng ta trở lại Minh Đô, con nên chủ động sang thăm, sao lại để cho anh họ con tự mình đi mời.”
(** Nhược quán: con trai đã tròn 20 tuổi. Người xưa lúc 20 tuổi tổ chức “quán lễ” biểu thị thành niên, nhưng thể trạng chưa tráng kiện, cho nên gọi là ‘nhược quán” – chuonghung.com)
Vân Trạch nhìn ra được Phụ quốc công bất mãn mọi chuyện trong phủ An Lạc hầu, bởi vì đối phương là trưởng bối, tuổi tác lại lớn, Vân Trạch không lên tiếng chống đối: “Cháu ngoại bất hiếu, không thể nghe được tin tức ông ngoại đã đến kinh thành sớm hơn.”
Sắc mặt Phụ quốc công tối đi: “Gần đây đang đọc sách gì? Viết một bài để ta xem thử, tuổi đã lớn thế này chắc cũng được cha con cho vào triều làm quan rồi, con nhậm chức ở đâu? Kết hôn chưa? Với con gái nhà ai? Có con không?”
Vân Trạch đau đầu.
Cho dù là hiện đại hay cổ đại, những câu hỏi mà người lớn tuổi thích hỏi nhất luôn luôn là “Con đang làm việc ở đâu”, “Đã kết hôn chưa”, “Có con chưa”.
Khác biệt là thời đại của Vân Trạch bình thường phải đợi đến sau hai mươi lăm tuổi mới bị hỏi.
Bây giờ —— Vân Trạch còn chưa hai mươi tuổi đã phải đối mặt với những vấn đề này.
Vương Hi Hách ở một bên chẳng những không có ý giúp Vân Trạch giải vây mà còn bật cười.
Vân Trạch đành phải đáp: “Nhọc ông ngoại nhớ nhung, cháu ngoại chưa từng làm quan, hiện giờ cũng chưa đính hôn.”
Vân Trạch thật sự rất giống con gái đã qua đời của ông.
Vừa nhìn thấy Vân Trạch là ông liền nhớ tới con gái ngoan ngoãn đáng yêu của mình. Lúc Vương phu nhân xuất giá chừng mười lăm mười sáu tuổi, khi ấy ngây thơ hồn nhiên, ông chưa từng thấy dáng vẻ sau này của Vương phu nhân, hình tượng con gái trong đầu vẫn không thay đổi.
Bây giờ đột nhiên nhảy ra một đứa cháu ngoại lớn như vậy, ông vừa yêu vừa hận.
Một mặt hận Vân gia vô tình, một mặt lại thích cách nói năng bình tĩnh ngoan ngoãn của Vân Trạch.
Phụ quốc công vẫn lạnh lùng: “Đã lớn như vậy rồi mà còn chưa thành thân, con muốn học anh họ vô dụng của con à?”
Vương Hi Hách vốn đang đứng một đang xem chuyện cười, đột nhiên nghe Phụ quốc công nhắc tới mình, y vội vàng chuyển đề tài: “Hôm nay lão thái gia gặp Nhiếp chính vương, ông thấy đối phương như thế nào?”
Phụ quốc công vuốt râu dê của mình, rất lâu sau ông thở dài một hơi: “Không chỉ có tướng đế vương mà còn có tâm tư và khí phách của đế vương, đối địch với người như vậy không hề tốt.”
Phụ quốc công nhìn về phía Vân Trạch: “Cha con am hiểu gió chiều nào theo chiều nấy, giờ đã đầu nhập trận doanh của Nhiếp chính vương rồi?”
Vân Trạch nói, “Chuyện của cha con, con cũng không rõ lắm.”
“Nó vẫn rất thức thời, không một lần nào chọn sai trận doanh,” Tuy rằng Phụ quốc công khinh thường nhân phẩm của An Lạc hầu, nhưng không thể không bội phục vận may của đối phương, ông châm chọc nói, “Hiện giờ phủ Phụ quốc công không như trước kia, cha con không muốn qua lại với chúng ta, bà ngoại con nhớ thương con ngày đêm, viết cho con nhiều thư như vậy, nhưng con không trả lồ một lá nào, quả nhiên là cha nào con nấy.”
Vân Trạch nói, “Ông ngoại, con——”
Lúc này Vương Tô Diệp vội vàng chạy tới, xưa nay nàng vốn đoan trang đúng mực, nhưng hiện tại vẻ mặt lại bối rối: “Lão thái gia, anh họ, lão phu nhân không ổn rồi, bà lại nóng lên, đại phu nói hắn ta đã bó tay hết cách.”
Đại phu đi theo Vương gia đến kinh thành chỉ là đại phu bình thường, không phải thần y diệu thủ hồi xuân gì, thần y Đông Lĩnh thì quả quyết không muốn chuyển nhà ngàn dặm xa xôi đến Minh Đô.
Sắc mặt Phụ quốc công khó coi, ông vội vàng đi vào trong.
Vương lão phu nhân quả thật bị sốt rất nặng, trong miệng lẩm bẩm tên mụ của mấy đứa nhỏ, hai tiểu thư đang dùng khăn lạnh hạ nhiệt cho bà.
Vân Trạch và Vương Hi Hách biến sắc, cùng vào theo.
Phụ quốc công vội vàng phân phó tôi tớ trong phủ: “Đến các y quán ở Minh Đô mời đại phu, mời bọn họ đến!”
Người của phủ Phụ quốc công lâu rồi không ở Minh Đô, rất nhiều nhân mạch đã có phần xa lạ. Hôm qua Vương Hi Hách vất vả lắm mới mời được lão ngự y về hưu của Thái y viện, nhưng ngự y kê đơn thuốc không khác gì đại phu trong nhà.
Vương Hi Hách nói: “Nghe nói viện sử Thái y viện Liễu Lâm diệu thủ hồi xuân***, lão chỉ khám bệnh cho bệ hạ, không có ý chỉ thì không được ra khỏi cung, nếu có thể mời được lão thì tốt quá rồi.”
(*** Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.)
Vân Trạch nói, “Ông ngoại, anh họ, để con hỏi bạn con có quen danh y này hay không, ông chờ con đi mời ạ.”
Vương Hi Hách gật đầu, Vân Trạch sống ở kinh thành lâu, có khả năng nhân mạch rộng hơn chút.
Phụ quốc công nói: “Chờ lát nữa bọn họ sẽ mời đại phu của cả Minh Đô tới, đại phu bình thường dùng chút bạc là đến. Đừng chạy loạn, ở chỗ này với bà ngoại con đi, ngày nào bà ấy cũng nhớ mẹ con.”
Phụ quốc công hổ thẹn với Vương lão phu nhân, năm đó là ông cố ý gả con gái cho An Lạc hầu.
Nhưng ông không thể thừa nhận đây là lỗi của mình, chỉ có thể oán trách người Vân gia.
Đại phu được tôi tớ đi mời đã lục tục đến phủ, bọn họ nói không giống nhau, có người nói lão phu nhân không hợp thời tiết, có người nói lão phu nhân đau buồn quá độ, có người nói lão phu nhân bị phong hàn, biện pháp nào cũng thử, thuốc cũng uống, nhưng lão phu nhân vẫn sốt cao không lùi thần trí không rõ.
Phủ Phụ quốc công đang bề bộn, không biết ai nói một câu “Chuẩn bị hậu sự”, Vương Hi Hách nổi giận muốn đánh người, vừa thấy bên cạnh không có ai kéo mình lại thì phát hiện không biết Vân Trạch đã biến mất từ lúc nào rồi.
Phủ Phụ quốc công cường thế ở địa phương, có thể gọi là địa đầu long, quyền quý trong kinh thành như mây, trừ phi bọn họ thỉnh chỉ trước, bằng không một ít danh y của Thái y viện sẽ không thể ra ngoài được.
Vân Trạch vội vàng đi tới phủ của Chung Hành, đúng lúc Chung Hành đang nghị sự với thủ hạ, sau khi nghe Vân Trạch kể lại mọi chuyện, Chung Hành bảo thủ hạ mang vài ngự y trong cung ra ngoài.
Đợi đến khi phủ Phụ quốc công thì trời đã tối.
Vương Hi Hách nhìn thấy Vân Trạch mang theo một đám người tới, đám người này đều mặc quan phục kinh thành, Vân Trạch nói: “Em nhờ bạn nghĩ biện pháp mời ngự y đến, các ngươi mau đi vào bắt mạch cho lão phu nhân đi.”
Người tới là viện sử của Thái y viện Liễu Lâm và tả hữu viện phán, ba người bọn họ ở Thái y viện có địa vị cao nhất, y thuật cũng cao nhất.
Liễu Lâm tỉ mỉ tra hỏi chế độ ăn uống hôm nay của lão phu nhân, nói một câu “Cũng không có gì đáng ngại” rồi dùng châm hạ sốt cho lão phu nhân.
Phụ quốc công nhìn thấy hai bóng dáng cao lớn đứng ở phía sau Vân Trạch, hai người này đều không tầm thường, ông thuận miệng hỏi thân phận đối phương.
Giọng điệu hai tên đàn ông đó lạnh lùng cứng rắn: “Chúng ta phụng mệnh mời ngự y khám bệnh cho lão phu nhân, việc vặt còn lại không thể trả lời được.”
Phụ quốc công đụng phải đinh, đành nói chuyện với Vân Trạch: “Trạch nhi, con mời ba ngự y này đến bằng cách nào vậy??”
Vân Trạch không biết đáp lại thế nào.
Kỳ thật ba thái y này là do hai người phía sau cậu bắt tới, hai người trực tiếp cầm lệnh bài xông vào Thái y viện, nói một câu “Đắc tội” rồi lôi người đi như bắt gà con.
Vân Trạch không tiện nói gì, đành phải nói xin lỗi với những ngự y đó trên đường đi, kết quả ba ngự y người này còn sợ hơn người kia, Vân Trạch nói xin lỗi bọn họ, bọn họ cũng nói xin lỗi Vân Trạch, như lo lắng Vân Trạch đột nhiên nhảy dựng lên giết bọn họ vậy.
Liễu Lâm thu châm, lão phu nhân đã giảm sốt, lão nói với Phụ quốc công: “Chúng ta sẽ ở lại quý phủ, chờ lão phu nhân hoàn toàn khỏi bệnh rồi mới rời đi.”
Phụ quốc công vừa mừng vừa sợ: “Tô Diệp, Mạn Nương, hai đứa đi cho người quét dọn phòng sạch sẽ để các tiên sinh nghỉ đi.”
“Vâng ạ.”
Phụ quốc công còn chưa biết thân phận của ba người này, tuy ông là nhất phẩm quốc công nhưng vẫn không thể đắc tội với người của Thái y viện, bằng không sau này người trong nhà bị bệnh sẽ phiền phức, lão nói: “Dám hỏi các hạ là ——”
Liễu Lâm nói, “Viện sử Thái viện Liễu Lâm.”
“Tả viện phán Thái y viện Trương Kỳ.”
“Hữu viện phán Thái y viện Từ Nhất Đình.”
Phụ quốc công nhìn Vân Trạch. Xưa nay ba người này chỉ xem bệnh cho Hoàng đế, dù cha Vân Trạch ra mặt, có thể mời một người trong đó coi như là không tệ rồi, nhưng tối nay lại mời được hẳn ba người.
Vân Trạch không biết chế độ phẩm cấp quanh co lòng vòng trong Thái y viện, theo cậu thấy ngự y là khám bệnh cho đại thần và Hoàng đế và hậu phi trong triều, có người dễ mời có người có khó mời.
Sắc trời đã tối, bên cạnh cậu còn có hai người của Chung Hành, hiện giờ thấy lão phu nhân đã ngủ yên, Vân Trạch nói: “Ông ngoại, con về trước đây ạ, con còn muốn trở về cảm ơn bạn con.”
Phụ quốc công nói: “Hách nhi, con đi đưa em con ra ngoài đi.”