Lọc Truyện

Truyện Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

CHƯƠNG 501: ANH KHÔNG MUỐN NGHI NGỜ GÌ CẢ

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy vẻ tinh ranh ánh lên trong đôi mắt người quản lý này, cười lạnh nói: “Thật vậy hả? Thế nhưng huấn luyện viên Trần của các anh đã đưa một tấm danh thiếp cho vợ tôi, còn muốn con trai tôi tới câu lạc bộ bắn súng của anh ta nữa đó. Hiện giờ tôi muốn xem câu lạc bộ này như thế nào, quản lý, anh dẫn đường đi.”

Nói xong Diệp Ân Tuấn nhấc chân lên đi vào bên trong.

Trái tim của vị quản lý này giật thót.

“Cậu Diệp, hôm nay không có ai ở đây, mọi người ra ngoài hết rồi, nếu như cậu Diệp muốn xem thì hay là để hôm khác đi?”

“Diệp Ân Tuấn muốn xem gì còn cần phải chờ hôm nào hay sao? Quản lý, thể diện của anh rất có giá đó.”

Diệp Ân Tuấn nói những lời này khiến quản lý cảm thấy áp lực nặng nề.

“Không không không, ý tôi không phải là như vậy, hay là cậu Diệp chờ một chút, để tôi cho người đi chuẩn bị nhé?”

“Không cần, tôi chỉ muốn quan sát qua loa mà thôi.”

Diệp Ân Tuấn đẩy người quản lý ra.

Trên trán người quản lý chảy mồ hôi lạnh, anh ta vội vàng đánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh mau mau đi báo tin cho Diệp Nam Phương.

Không phải là Diệp Ân Tuấn không nhìn thấy hành động đó của anh ta, nhưng anh vẫn giả vờ như không nhìn thấy.

Anh dẫn người nhìn trái nhìn phải một lúc, giống như cảm thấy có hứng thú với tất cả mọi thứ vậy.

Quản lý nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thong dong đi dạo, lẩm bẩm trong lòng vài câu.

Chẳng phải Diệp Nam Phương nói hai đứa bé rời nhà đi ra ngoài rồi sao?

Nếu như hai đứa trẻ đã đi ra ngoài, vậy tại sao Diệp Ân Tuấn vẫn còn nhàn nhã đi dạo trong câu lạc bộ như vậy chứ?

Chuyện này quá bất thường!

Chẳng lẽ hai đứa trẻ đang ở trong câu lạc bộ hay sao?

Vừa nghĩ tới đây, quản lý sợ run người.

Nếu như Diệp Ân Tuấn tìm thấy hai cậu ấm của nhà họ Diệp ở chỗ này, vậy anh ta phải giải thích như thế nào đây?

Càng nghĩ thì quản lý càng cảm thấy bất an hơn, anh ta chỉ mong Diệp Nam Phương nhanh chóng tới đây.

Khi Diệp Nam Phương nhận được điện thoại của quản lý thì cũng cảm thấy khá kinh ngạc.

Anh ta không thể ngờ tới chuyện Diệp Ân Tuấn đi tới câu lạc bộ bắn súng.

Sắc mặt của anh ta lập tức trở nên khó hiểu, hủy bỏ suy nghĩ tới chỗ khác tìm kiếm, lái thẳng xe tới câu lạc bộ bắn súng.

“Anh, anh tới đây làm gì vậy?”

Diệp Nam Phương tới khiến người quản lý không tự chủ được, khẽ thở phào một tiếng.

Cho dù chỉ là một hành động nhỏ, thậm chí Diệp Nam Phương còn đã cố gắng đè nén rồi nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn nhận ra được.

Xem ra đúng như những gì Diệp Tranh nói, nơi này là một cứ điểm của Diệp Nam Phương, người quản lý này chắc hẳn cũng là người của Diệp Nam Phương.

Vừa nghĩ như vậy, Diệp Ân Tuấn đè giọng đáp: “Không có gì cả, anh đột nhiên nhớ ra chiều tối hôm qua có dẫn Minh Triết đi chơi ở sân bắn súng, có một huấn luyện viên tên Trần Chính thuộc câu lạc bộ này đưa cho bọn anh một tấm danh thiếp, nói là muốn cho Minh Triết tới đây học bắn súng. Em biết mà, Minh Triết rất thích súng, hôm nay anh muốn tới đây xem Minh Triết có đến hay không. Dù sao thì tấm danh thiếp kia cũng không thấy đâu nữa.

Diệp Ân Tuấn nói vậy khiến Diệp Nam Phương ngẩn người.

Anh ta lập tức trừng mắt với người quản lý.

Quản lý biết thủ hạ của mình gặp rắc rối to rồi, vội vàng nói: “Cậu Diệp, hôm nay không có đứa trẻ nào tới đây một mình chứ đừng nói là hai đứa.”

“Sao anh biết tôi tới đây để tìm hai đứa trẻ hả?”

Đồng tử Diệp Ân Tuấn đột ngột co lại.

Lúc này quản lý mới phát hiện ra mình đã lỡ mồm, vội vàng trả lời: “Tôi đoán thôi, chẳng phải nhà cậu Diệp có cặp sinh đôi hay sao? Tôi tưởng hai đứa trẻ đi cùng với nhau.”

Lý do này có phần gượng ép nhưng quả thật cũng không để người khác tìm ra được vấn đề gì.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn đối phương một cái, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Quản lý sợ run người, Diệp Nam Phương không nói gì cả, đi theo sau lưng Diệp Ân Tuấn.

“Anh, em nghĩ Minh Triết sẽ không tới chỗ này đâu.”

“Ai mà biết được.”

Diệp Ân Tuấn trả lời lập lờ nước đôi, khi đi qua phòng vệ sinh thì ngừng lại.

“Anh muốn đi vệ sinh, không phải là em muốn đi theo đó chứ?”

“Đương nhiên là không rồi, anh cứ tự nhiên đi.”

Diệp Nam Phương vội vàng từ chối.

Diệp Ân Tuấn không nói gì nữa cả, đi thẳng vào trong phòng vệ sinh.

Sau khi Diệp Ân Tuấn đi vào trong phòng vệ sinh, Diệp Nam Phương lạnh lùng nhìn quản lý, hỏi nhỏ: “Tìm được đám trẻ hay chưa?”

“Vẫn chưa thấy, nhưng tôi không hề nghe tin đám trẻ ở chỗ chúng ta.”

Người quản lý túa đầy mồ hôi lạnh.

Diệp Nam Phương nheo mắt nói: “Tạm thời hủy bỏ tất cả kế hoạch, trước tiên tìm được hai đứa trẻ rồi tính tiếp, không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất gì nữa, biết chưa hả?”

“Vâng!”

Diệp Ân Tuấn ở bên trong cầm ống nghe mini ở trên tay, nghe được cuộc hội thoại giữa hai người bọn họ. Khi nãy nhân lúc Diệp Nam Phương không chú ý, Diệp Ân Tuấn đã gắn máy nghe trộm siêu nhỏ lên trên người của Diệp Nam Phương.

Hiện giờ nghe được cuộc hội thoại giữa hai người, anh có thể xác nhận những gì Diệp Tranh nói là thật, nơi đây là một cứ điểm của Diệp Nam Phương.

Tâm trạng của Diệp Ân Tuấn trở nên phức tạp, đưa tay cất máy trộm đi.

Lúc anh đi ra ngoài còn nhìn Diệp Nam Phương với ánh mắt đầy sâu xa khiến cho Diệp Nam Phương khẽ chột dạ.

“Anh, sao rồi?”

“Không thấy gì.”

Diệp Ân Tuấn thản nhiên đáp, sau đó cẩn thận tìm kiếm khắp nơi, thế nhưng tìm khắp câu lạc bộ cũng không thể tìm thấy Thẩm Minh Triết.

Cùng lúc đó, đám Thẩm Minh Triết bị mấy tên bảo vệ canh giữ, không cho bọn trẻ phát ra bất kỳ âm thanh gì cả. Thậm chí đám bảo vệ còn trói tất cả lại, sợ bọn họ sẽ nhân cơ hội này cầu cứu.

Cho dù tất cả đám trẻ không thể phát ra được lời nào nhưng chúng có thể gây ra tiếng động mà.

Bên trong tầng hầm cũng có màn hình giám sát.

Thẩm Minh Triết nhìn thấy Diệp Ân Tuấn dẫn người đi tìm cậu, đáng tiếc là dù vị trí của cậu cách Diệp Ân Tuấn mấy trăm mét nhưng cậu không có biện pháp nào để trốn thoát khỏi chỗ này cả.

Một mình cậu bé còn khó lòng cầu cứu được rồi, huống chi hiện giờ cậu còn định cứu tất cả những đứa trẻ ở đây ra bên ngoài.

Khi thấy Diệp Ân Tuấn nhíu chặt mày, Thẩm Minh Triết rưng rưng nước mắt.

Ba ơi, con ở đây! Con ở đây này!

Cậu bé gào thét trong lòng nhưng không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào cả.

Đám người này quá mức tàn nhẫn, nhỡ đâu cậu bị bại lộ thì bọn chúng sẽ gây bất lợi cho đám trẻ.

Tất cả những chuyện này đã vượt xa sức tưởng tượng và phạm vi hiểu biết của cậu.

Đám người canh giữ cảm thấy lo lắng.

“Mày nói xem, tại sao cậu Diệp lại đi tới chỗ này vậy.

Một tên bảo vệ lên tiếng hỏi một tên khác.

“Mày không nghe nói hả, là chuyện tốt do huấn luyện viên Trần Chính làm ra đó. Mày nghĩ xem, tìm ai không tìm lại tìm con trai của cậu Diệp.”

“Mày nói vậy cũng phải, làm vậy chẳng phải là tìm phiền phức cho chúng ta sao.”

“Đúng rồi, Vương Quân đã trốn kỹ chưa vậy? Đừng để cậu Diệp nhìn thấy ông ta, nếu không tổng giám đốc Diệp trách tội thì chúng ta không gánh vác nổi đâu.”

Thẩm Minh Triết khẽ nhíu mày.

Vương Quân?

Cho dù cậu bé không biết Vương Quân là ai nhưng từ cuộc hội thoại của hai người kia thì Vương Quân chính là người mà ba muốn tìm thì phải?

Thẩm Minh Triết càng nôn nóng hơn.

Rốt cục thì phải làm như thế nào mới có thể trốn được khỏi đây?

Cậu bé luôn tự nhận mình là người rất thông minh nhưng hiện giờ lại không thể làm được gì cả.

Diệp Ân Tuấn tìm kiếm khắp câu lạc bộ rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thẩm Minh Triết đâu cả, không thể không thừa nhận việc anh cũng cảm thấy thất vọng, cũng lo lắng hơn vài phần.

Thẩm Minh Triết không ở đây thì sẽ ở đâu cơ chứ?

Diệp Tranh từng nói hai đứa chia tay ở đây, anh đã cho người của Ám Dạ canh giữ ở bên ngoài, không hề thấy có ai ra vào mà.

Rốt cục là có vấn đề ở chỗ nào cơ chứ?

Đúng lúc này có một thành viên Ám Dạ từ ngoài chạy vào.

“Cậu Diệp, chúng tôi phát hiện ra manh mối.

“Nói đi!”

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn lập nghiêm lại.

“Trước đó không lâu có một nữ lao công đẩy rác ra bên ngoài, chúng tôi phát hiện ra có hai đứa trẻ ở trên xe rác của cô ta, một trong số đó đã tắt thở, một đứa khác đã bị đưa đi rồi.

“Đưa đi tới đâu hả?”

Trái tim Diệp Ân Tuấn nhảy vọt lên.

Nữ lao công lấy rác?

“Cho tôi xem camera giám sát!”

Diệp Ân Tuấn mạnh mẽ yêu cầu khiến người quản lý cảm thấy khá khó xử.

“Cậu Diệp, chẳng phải cậu tới kiểm tra sân bãi và hoàn cảnh cho bọn trẻ sao? Sao lại như vậy…”

Diệp Ân Tuấn nhìn người quản lý, lạnh lùng nói: “Không ngại nói cho ông biết chuyện này, con trai tôi mất tích ở trong câu lạc bộ của mấy người. Nếu như hôm nay để tôi điều tra ra mấy người bắt cóc con trai tôi, Diệp Ân Tuấn này sẽ xới tung cả cái câu lạc bộ này lên.”

Diệp Nam Phương đứng bên cạnh không hề phản đối Diệp Ân Tuấn, nói theo: “Đúng vậy, cùng mất tích còn có con của tôi nữa, vậy nên anh đi bật video giám sát lên, anh có biết ý nghĩa của việc hai đứa trẻ của nhà họ Diệp bị mất tích chứ hả?”

Quản lý vội vàng cúi thấp đầu xuống.

“Vâng vâng vâng, nhưng cậu Diệp và tổng giám đốc Diệp đã vu oan cho chúng tôi rồi, chỗ chúng tôi không thể bắt cóc con cháu nhà họ Diệp được.

“Bớt nói mấy lời vô dụng như vậy đi!”

Giờ phút này Diệp Ân Tuấn đã mất hết sự kiên nhẫn rồi.

Thấy Diệp Ân Tuấn sắp bão nổi, quản lý vội vàng dẫn bọn họ tới phòng giám sát.

Quả nhiên phát hiện ra có một người phụ nữ mặc đồ lao công đẩy xe rác đi ra khỏi câu lạc bộ.

Chiếc xe rác rất lớn, bên trong chứa đầy túi nhựa màu đen, có ai chú ý được bên trong đó sẽ chứa hai đứa trẻ con chứ?

Rõ ràng có hai chiếc túi nhựa đang động đậy, đáng tiếc là không có ai phát hiện ra.

Diệp Ân Tuấn siết chặt nắm đấm lại.

“Mau điều tra cho tôi! Người phụ nữ này là ai? Cô ta đưa bọn trẻ đi đâu?”

“Cậu Diệp, một đứa trẻ đã tắt thở rồi, bị ném vào trong vựa ve chai, chúng tôi đã báo cảnh sát. Nghe nói một đứa khác được đưa tới bến xe, không biết bị đưa tới đâu, hiện giờ chúng tôi vẫn đang điều tra.”

Thấy người thuộc tổ chức Ám Dạ báo cáo như vậy, trái tim Diệp Ân Tuấn như bị bóp nghẹt.

“Người chết là…”

“Là bé gái, cậu Diệp cứ yên tâm.”

Vừa nghe xong câu trả lời này, Diệp Ân Tuấn cảm thấy sức lực toàn thân của mình trôi sạch.

May quá! May quá!

Không phải là Thẩm Minh Triết!

Thằng nhóc chết tiệt, nếu lần này tìm được Thẩm Minh Triết thì anh nhất định phải đánh gãy chân thằng nhóc này! Để xem nó có còn học trò trốn khỏi nhà nữa hay không!

Thế nhưng trong lòng anh đang cố kìm nén cảm giác khó chịu.

“Đuổi theo cho tôi, bất kể với giá nào, nhất định phải đuổi theo, mang đứa bé đó trở về cho tôi.”

“Vâng!”

Thành viên Ám Dạ tiếp tục điều tra.

Quản lý và Diệp Nam Phương đều ngây người ra.

“Anh đang nghi ngờ…”

“Anh không nghi ngờ gì cả, chưa nhìn thấy người thật thì anh không muốn nghi ngờ bất kỳ chuyện gì! Chẳng lẽ em đang nghi ngờ điều gì sao?”

Hai mắt Diệp Ân Tuấn nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Phương.

Diệp Nam Phương không rõ là do ảo giác của anh ta hay gì mà anh ta cứ cảm thấy hành động lần này của Diệp Ân Tuấn là muốn nhằm vào mình.

“Không, em cũng đang rất lo lắng.”

“Lo lắng thì mau đi tìm đi. Giao chỗ này cho em đó, anh không muốn chuyện hai đứa trẻ mất tích bị truyền ra bên ngoài.

Diệp Ân Tuấn nói xong, xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT