CHƯƠNG 516: NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY KHÔNG CẮN CÂU
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng ngủ Thẩm Hạ Lan, nhưng không gõ cửa cũng không đi vào.
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày, nhanh chóng đứng dậy đi tới cửa, đột nhiên mở cửa ra.
“Cô chủ!”
Đứng ngoài cửa là má Hoàng.
Nhìn thấy bà ta, vẻ mặt Thẩm Hạ Lan có phần ngạc nhiên.
“Má Hoàng? Sao lại đứng trước cửa phòng tôi? Có chuyện gì sao?”
“Không, không có chuyện gì lớn, chỉ là…”
Má Hoàng ấp a ấp úng.
Bà ta càng như vậy, Thẩm Hạ Lan càng cảm thấy có chút mờ ám.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Cậu hai nói cậu ấy muốn nghỉ ngơi một chút, không ai được phép quấy rầy, nhưng điện thoại của cậu ấy để ở phòng khách. Vừa rồi có người gọi cho cậu ấy, tôi không biết có nên vào đánh thức không, nên mới đến đây hỏi ý kiến của cô chủ.”
Má Hoàng nhanh chóng nói xong, sau đó đưa điện thoại của Diệp Nam Phương cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan không nhận lấy.
Trong phòng có camera.
Hơn nữa, sao Diệp Nam Phương có thể ngốc nghếch đến mức để điện thoại ở phòng khách được?
Bây giờ điện thoại đối với một người mà nói quan trọng như thế nào?
Đây rõ ràng là một cái bẫy.
Mà Hoàng cũng không đi tìm Diệp Nam Phương mà chạy tới hỏi mình, ẩn ý trong đó là gì Thẩm Hạ Lan vẫn có thể nhìn ra.
Nhưng không phải má Hoàng là người của bà cụ Diệp sao?
Xem ra Diệp Nam Phương thực sự có năng lực, ngay cả người của bà cụ Diệp cũng có thể điều khiển.
Thẩm Hạ Lan nhìn má Hoàng, lạnh lùng nói: “Đây là điện thoại của cậu ấy, tôi không thể tự tiện động vào, bà vẫn nên giao cho cậu ấy đi.”
“Nhưng cậu hai đã dặn dò không được quấy rầy cậu ấy.”
Má Hoàng trông vô cùng lo lắng và khó xử.
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Mọi việc đều có nặng nhẹ, bây giờ Nam Phương là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Trí. Lỡ như thật sự chậm trễ chuyện gì thì tôi và bà đều không gánh nổi trách nhiệm. Nam Phương có mắng bà một trận còn hơn bị tổn thất gì đó, bà đi đi.”
Má Hoàng vẫn còn có chút lo lắng.
“Cô chủ, hay là cô đi đi, cô là chị dâu của cậu hai, cậu ấy sẽ không làm cô khó xử.”
“Má Hoàng, có phải bà đã quên thân phận của mình rồi không? Trong nhà này mà bà lại đi sai khiến tôi?”
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan bỗng trầm xuống.
Má Hoàng co rụt người lại, có lẽ bà ta không ngờ Thẩm Hạ Lan lại đột nhiên nghiêm khắc như vậy, bà ta không khỏi nuốt một ngụm nước bọt nói: “Cô chủ, tôi không sai khiến cô, tôi chỉ có chút sợ cậu hai thôi. Gần đây cậu hai có vẻ khác hẳn cậu ấy lúc trước. Đôi khi ở một mình, tôi thấy ánh mắt của cậu ấy rất đáng sợ.”
Nghe má Hoàng nói vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không biết là bà ta cố ý hay là thật sự muốn nói cái gì với mình, nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể đi tìm Diệp Nam Phương.
Đây rõ ràng là cái bẫy do Diệp Nam Phương giăng ra, cô rõ ràng biết đó là một cái bẫy mà vẫn bước vào, vậy thì cô thực sự quá ngốc.
“Nói nhảm nhí gì thế, Nam Phương từ trước đến nay đều rất hòa nhã, bà nói xấu cậu ấy lần nữa thì cẩn thận bà cụ trở về phạt bà đấy. Mau đưa điện thoại cho cậu ấy đi.”
“Vâng, vâng.”
Má Hoàng cay đắng xoay người rời đi.
Thẩm Hạ Lan cũng không đứng lại lâu, đóng cửa lại rồi đi vào phòng vệ sinh.
Cô sợ phòng vệ sinh cũng có camera nên đã tìm kiếm một phen, may mắn là không có.
Thẩm Hạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Nam Phương rốt cuộc muốn làm gì?
Thẩm Hạ Lan tắm rửa, vừa đi ra liền nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ xe.
“Má Hoàng, ai ra ngoài sao?”
Thẩm Hạ Lan vừa lau tóc vừa mở cửa phòng ra, đúng lúc thấy má Hoàng trong phòng khách, liền thản nhiên hỏi một câu.
“Là cậu hai, cậu hai nhận điện thoại, hình như nói công ty có việc gấp, cho nên đi rồi.”
Lời nói của má Hoàng khiến Thẩm Hạ Lan nheo mắt lại.
Trùng hợp như vậy sao, có việc gấp nên đi rồi?
Đây là đang tạo cơ hội cho mình ra ngoài gặp sếp Hoàng sao?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy tất cả những chuyện này quá trùng hợp.
Cô không phải con nít nên tự nhiên có thể nhìn thấy sự mờ ám trong đó.
Có lẽ Diệp Nam Phương đưa bọn trẻ đi chơi, chình là để tạo cơ hội cho mình gặp người của sếp Hoàng.
Vậy sếp Hoàng là người của ai?
Của Diệp Nam Phương sao?
Nếu như là người của Diệp Nam Phương, mình ra ngoài gặp họ, vậy thì có nghĩa là chuyện mình nghi ngờ Diệp Nam Phương cũng đã bị lộ rồi.
Nhưng nếu cô không đi, mà sếp Hoàng thật sự là người của Diệp Ân Tuấn, vậy có phải đã có tin tức về việc Diệp Ân Tuấn mất tích rồi không?
Bây giờ Diệp Ân Tuấn đã mất liên lạc, chẳng lẽ Hoàng Đông đã biết gì đó?
Thẩm Hạ Lan lòng rối như tơ vò, không biết nên phán đoán thế nào mới đúng.
Thời gian từng phút trôi qua, Thẩm Nghê Nghê ngủ đến ba giờ chiều mới dậy, muốn đi tìm Diệp Tranh.
Thẩm Hạ Lan chịu không nổi tính bướng bỉnh của cô bé, vậy nên đưa cô bé đến phòng của Diệp Tranh.
Diệp Tranh vẫn chưa ngủ dậy.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút đau lòng, nói với Thẩm Nghê Nghê: “Anh Diệp Tranh còn chưa dậy, con đừng quấy rầy anh ấy, chúng ta trở về phòng mẹ vẽ tranh với con được không?”
“Không muốn, con muốn chơi với anh Diệp Tranh, trên người anh ấy vẫn còn vết thương.”
Bây giờ Thẩm Nghê Nghê rất thích ở cùng Diệp Tranh.
Thẩm Hạ Lan cũng không thể nói gì.
“Vậy ngoan một chút, đừng đánh thức anh Diệp Tranh, một mình con ngồi xem phim hoạt hình có được không?”
“Được ạ.”
Thẩm Nghê Nghê cầu còn không được nữa chứ.
Thẩm Hạ Lan mở phim hoạt hình cho cô bé, sau đó rời khỏi phòng.
Sau khi trở về phòng, cô cứ trằn trọc mãi, cũng không biết có phải do cơ thể quá yếu hay không mà cô bất giác thủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh lại, đã hơn sáu giờ tối.
Trời bên ngoài hơi tối.
Thẩm Hạ Lan đứng dậy tắm rửa mới xuống lầu.
Thẩm Nghê Nghê và Diệp Tranh đang chơi trò chơi ghép hình Thẩm Minh Triết để lại, má Hoàng thấy cô đi xuống liền cười nói: “Cô chủ, có muốn ăn cơm không? Cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ đã đói bụng rồi.”
“Nam Phương về chưa?”
Thẩm Hạ Lan giống như vô ý hỏi.
Má Hoàng lắc đầu nói: “Cậu hai gọi về nói công ty có việc, tối không về ăn cơm, cũng không định trở về nghỉ ngơi, bảo mọi người đừng chờ cậu ấy.”
Câu này giống như nói cho Thẩm Hạ Lan nghe.
Cô gật đầu, cười khẩy trong lòng.
Thực sự muốn tạo cơ hội cho cô.
Nhưng Thẩm Hạ Lan đã đưa ra quyết định.
Không cần biết người đàn ông kia là người của sếp Hoàng hay không, hôm nay cô sẽ không đến cuộc hẹn.
So với việc biết được một ít chuyện thì sự an toàn của Diệp Ân Tuấn và bọn trẻ quan trọng hơn.
Má Hoàng không biết Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, kêu bọn trẻ ngồi vào bàn ăn cơm.
Bởi vì không có Diệp Nam Phương ở đây nên mọi người ăn cơm rất tùy tiện.
Sau khi ăn được một nửa, Diệp Tranh đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, có tin gì của bác cả không?”
Cậu bé rất lo lắng cho Thẩm Minh Triết, nhưng cậu bé không thể trực tiếp hỏi trước mặt Thẩm Nghê Nghê, nên chỉ có thể hỏi vòng vo như vậy.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười nhìn cậu bé, nói: “Mau ăn đi, bác con sẽ về thôi.”
“Mẹ ơi, ba đi đâu vậy ạ?”
Thẩm Nghê Nghê ngẩng đầu lên hỏi Thẩm Hạ Lan.
Bởi vì gần đây Diệp Ân Tuấn thường xuyên vắng nhà nên Thẩm Nghê Nghê đã quen với việc đó rồi, cho rằng Diệp Ân Tuấn đang bận rộn ở bên ngoài, mặc dù có chút bất mãn nhưng cô bé cũng không có gì vướng mắt.
Thẩm Hạ Lan nhìn Thẩm Nghê Nghê, cái con bé vô tâm này, nếu thông minh bằng một nửa Thẩm Minh Triết thì được rồi.
Nhưng như vậy cũng tốt, không biết thì không sợ, cô bé có thể vui vẻ hơn những đứa trẻ khác.
Thẩm Hạ Lan xoa đầu cô bé nói: “Ba con có việc nên ra ngoài rồi, không biết khi nào mới trở về, sao thế? Nhớ ba hửm?”
“Vâng, rất nhớ, đợi ba về con phải nói với ba, không cần lúc nào cũng làm việc liều mạng như vậy, tiền đủ tiêu là được rồi.”
Thẩm Nghê Nghê nói y như bà cụ non.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
Tiền, bọn họ không thiếu.
Cái họ thiếu là sự đoàn tụ, sự yên bình!
Nhưng nói những điều này với Thẩm Nghê Nghê cũng vô dụng, cô bé không hiểu.
“Ngoan, mau ăn đi.”
Hai đứa trẻ đang ăn, nhưng Thẩm Hạ Lan lại không nuốt nổi.
Cô lo lắng Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện, phía bên Dương Tân cũng không có tin tức gì, mà ở nhà họ Diệp bây giờ toàn là camera giám sát, cô muốn gọi điện thoại phải rất thận trọng.
Giờ cô như con chim bị nhốt trong lồng, không thể làm gì được.
Tám giờ tối, Thẩm Hạ Lan ngồi đọc sách, vẻ mặt rất nghiêm túc
Cô không bị ảnh hưởng chút nào, xem như ban ngày cô chưa từng gặp người đàn ông đó, cũng không nghe thấy người đàn ông nói về cuộc hẹn lúc tám giờ tối.
Má Hoàng mang cho Thẩm Hạ Lan một ly sữa rồi lui đi.
Mãi đến hơn chín giờ tối, Thẩm Hạ Lan mới đặt sách xuống, uống sữa, tắm rửa xong lên giường đi ngủ.
Diệp Nam Phương hơi cau mày nhìn mọi thứ trên camera.
Thư ký bên cạnh anh ta là người mới đến, cũng được thăng chức sau khi sau khi Diệp Nam Phương trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Trí, tên anh ta là Lưu Huy.
Lưu Huy nhìn mọi thứ trước mắt, trầm giọng nói: “Diệp tổng, xem ra người phụ nữ này không cắn câu.”
“Cậu có chắc là người của sếp Hoàng đã gặp cô ta ở vui chơi hôm nay không?”
Diệp Nam Phương nghịch cây bút trong tay, hờ hững hỏi.
Lưu Huy biết, Diệp Nam Phương làm như vậy là vẫn đang suy xét.
“Đúng vậy, người của chúng tôi đã tận mắt nhìn thấy Tiểu Trương gặp cô ta. Về phần nói gì, chúng tôi không thể nghe rõ bởi vì khoảng cách quá xa, nhưng một số anh em biết đọc khẩu hình vẫn nhìn ra được phần mấu chốt, nói là tám giờ tối này gặp ở quán cà phê Aegean.”
“Bây giờ chín giờ rưỡi rồi.”
Lời của Diệp Nam Phương khiến Lưu Huy hơi thấp thỏm.
“Có lẽ cô ta không quen Tiểu Trương, cho rằng đó là một cái bẫy.”
Diệp Nam Phương cười khẩy.
“Thẩm Hạ Lan quả thực là một người phụ nữ thông minh. Một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh anh tôi thật lãng phí. Nếu Sở Anh Lạc thông minh bằng một nửa cô ta thì cũng đã không lìa đầu khỏi xác rồi.”
Lưu Huy không biết phải trả lời những lời của Diệp Nam Phương thế nào, vì vậy anh ta im lặng.
“Tôi phải trở về xem chị dâu kia của tôi có thực sự đang bình tĩnh hay không đã.”
Diệp Nam Phương đứng dậy, ném bút trên bàn, nói với Lưu Huy ở bên cạnh: “Tiếp tục theo dõi cho tôi, nên xem những thứ nên xem thôi có biết chưa.”
“Vâng, vâng, tôi hiểu rồi.”
Lưu Huy vội vàng gật đầu.
Anh ta hiểu ý của Diệp Nam Phương.
Dù sao thì đó cũng là phòng ngủ của Thẩm Hạ Lan, nếu chẳng may Thẩm Hạ Lan bất cẩn lộ hàng hay gì đó thì anh ta tuyệt đối không thể nhìn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!