Đúng lúc này, đột nhiên lại có một bóng đen từ đầu hẻm xông tới!
Người vừa xông tới có tốc độ cực kỳ nhanh, người đó tung ra một quyền xé gió đấm mạnh vào lưng Diệp Tuân.
Chỉ cần nghe tiếng gió đầy uy lực phát ra từ đường quyền cũng đủ biết người đến nhất định là một cao thủ.
"Nội kình đại thành?", Diệp Tuân hơi kinh ngạc.
Một võ giả nội kình đại thành đã đạt đến trình độ mà trong tiểu thuyết võ hiệp miêu tả rằng có thể sử dụng ám khí để giết người.
Ám khí có thể là viên đá mà cũng có thể là chiếc đũa. Người bình thường sẽ chết nếu như đụng phải một người như vậy.
Một võ giả có nội kình đại thành có thể quyết định sinh tử của người thường chỉ trong một ý niệm, có thể nói là vô cùng kinh người.
Tuy nhiên, trình độ này vẫn chưa đủ để Diệp Tuân xem ra gì.
Diệp Tuân quay đầu lại nhìn, đó là một ông già đầy uy phong, cả người tràn đầy sát khí, hiển nhiên đã có không ít người từng chết trong tay ông ta.
Đường quyền rất nhanh đã đến trước mặt, thần sắc của Diệp Tuân không hề thay đổi, anh vươn một tay nắm chặt nắm đấm của đối phương, vừa lùi về sau lại đẩy về phía trước khiến đối phương còn phải lùi lại mấy bước.
"Cũng có chút tài mọn đó!", ông già lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó lại hừ lạnh một tiếng.
Ông ta rõ ràng không ngờ rằng tên lưu manh trẻ tuổi trước mặt lại có năng lực như vậy. Người có thể đẩy lui Thường Uy thì ít nhất cũng phải có nội kình đại thành, thậm chí còn có thể là siêu cấp cường giả ở cảnh giới nội kình viên mãn!
Nhưng chẳng lẽ siêu cấp cường giả lại đi làm lưu manh?
Nhưng ông già quá quan tâm đến an nguy của cô chủ cho nên không kịp nghĩ ngợi, ngay sau đó ông ta lại tung một quyền đầy hung hãn về phía Diệp Tuân.
“Không biết tự lượng sức”, Diệp Tuân nhíu mày.
Lần đầu tiên Diệp Tuân dùng lực để chiến đấu, cốt để khiến cho đối phương biết khó mà rút lui.
Anh không ngờ ông già này lại không biết nặng nhẹ, như vậy thì anh cũng không cần nương tay nữa.
Diệp Tuân cũng tung ra một quyền.
“Ông Thường, anh Diệp Tuân, mau dừng tay!”, Hạ Mạt cả kinh, sao hai người bọn họ lại xông vào đánh nhau chứ?
Chỉ có điều Hạ Mạt hét lên hơi muộn, mà động tác của Diệp Tuân và Thường Uy lại quá nhanh.
Ầm!
Hạ Mạt vừa dứt lời thì đường quyền của Diệp Tuân và Thường Uy đã đấm thẳng vào nhau, phát ra âm thanh chói tai.
Ngay sau đó, Thường Uy rên lên một tiếng đau đớn rồi loạng choạng lùi về phía sau cho đến khi đụng phải bức tường phía sau mới đứng vững. Nắm đấm của ông ta đã chảy máu tươi đầm đìa, ông ta không ngừng run rẩy bởi vì khi trúng một quyền của Diệp Tuân thì xương cốt của ông ta cũng đã bị tổn thương!
“Mày là ai?”, Thường Uy mở to hai mắt, nhìn Diệp Tuân bằng ánh mắt không thể tin được.
“Ông Thường, ông không sao chứ?”, Hạ Mạt lo lắng chạy đến bên cạnh Thường Uy, nhìn nắm đấm đang chảy máu của ông ta mà đau lòng nói: “Ông chảy máu rồi, có đau lắm không?”
"Không sao, vết thương nhỏ này không có vấn đề gì", Thường Uy lắc đầu, quan tâm hỏi: "Cô chủ, cô không sao chứ?"
“Cháu không sao, anh ấy đã cứu cháu”, Hạ Mạt chỉ vào Diệp Tuân nói.
Thường Uy sửng sốt: "Người này cứu cô chủ sao?"
“Đúng vậy”, Hạ Mạt gật đầu.
Khuôn mặt già nua của Thường Uy đỏ bừng. Trước đó ông ta đã nhận được cuộc gọi báo nguy của Hạ Mạt nên lo lắng chạy đến đây, thấy Diệp Tuân đứng cùng đám lưu manh đó cũng trạc tuổi nhau nên mới tưởng nhầm là cùng một bọn, liền xông lên ngang nhiên ra tay.
Không ngờ Diệp Tuân lại là ân nhân cứu mạng cô chủ.
Thật ngại quá.
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Hạ Mạt và Thường Uy, Diệp Tuân cũng hiểu rằng ông già này chắc là vệ sĩ của Hạ Mạt. Có thể khiến một võ giả nội kình đại thành làm vệ sĩ cho mình thì chứng tỏ thân phận của cô gái nhỏ này không hề tầm thường.
"Thường... ông Thường, trời ơi, những gì con nhóc đó nói đều là sự thật!", khi tên cầm đầu đám lưu manh nhìn thấy Thường Uy, trái tim hắn như muốn ngừng đập. Hắn ngã phịch xuống đất, sợ hãi đến mức hôn mê bất tỉnh.
Mấy người Diệp Tuân liếc nhìn tên lưu manh bị dọa ngất, cũng chẳng quan tâm lắm.
“Thật xin lỗi, tôi ra tay có hơi nặng”, Diệp Tuân nói với Thường Uy.
"Chàng trai, tôi mới là người nên xin lỗi, là do tôi không biết nặng nhẹ", Thường Uy áy náy nói.
"Cô chủ! Chú Thường!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!