Cô gái này từ chối hắn ta trước mặt nhiều người như vậy để chọn một thằng nghèo mạt! Chuyện này nói ra ngoài, còn không khiến cho người khác cười đến rớt răng? Mặt mũi cậu chủ nhà họ Chu hắn ta bỏ đi đâu?
“Mong anh tránh ra!”, Quan Đình nhíu mày nói.
“Em không thay đổi suy nghĩ thì không được đi”. Sắc mặt Chu Gia Đống tối sầm. Giờ phút này hắn ta hoàn toàn bỏ đi lớp ngụy trang, bắt đầu chơi xấu.
“Anh còn chưa chịu thôi à?”. Diệp Tuân hơi mất kiên nhẫn: “Tôi khuyên anh nên tránh ra thì hơn”.
“Câm miệng, một thằng ăn mày mạt rệp không tư cách nói chuyện với ông đây!”, Chu Gia Đống tức giận hét vào mặt Diệp Tuân.
Diệp Tuân nghe những lời kia, không hề tức giận, ngược lại còn nở nụ cười: “Anh cảm thấy bản thân rất có tiền, đúng không?”
“Ông đây chính là nhiều tiền hơn mày, được không?”, Chu Gia Đống trừng mắt nói.
Diệp Tuân cười hỏi: “Cầm một viên kim cương một triệu tệ ra cũng gọi là có tiền?”
Chu Gia Đống cười nhạo nói: “Khẩu khí không nhỏ, mày có thể lấy ra không?”
Diệp Tuân mỉm cười, lấy một chiếc thẻ ngân hàng màu đen từ trong túi áo ra, đưa cho Chu Gia Đống, bình tĩnh nói: “Anh cầm chiếc thẻ này đi rút mười triệu, sau đó lập tức cút đi. Mười triệu mua tên khốn như anh, có đủ không?”
Chu Gia Đống cau mày nhìn thẻ ngân hàng hình dạng đặc biệt kia, hắn ta căn bản chưa từng thấy qua nên cười lạnh nói: “Cái quái gì đây? Mày định lừa ai chứ?”
“Trời đất ơi, tôi nhìn thấy cái gì đây, thẻ đen của ngân hàng Thuỵ Sĩ!”
Trong đám người, một người đàn ông làm việc trong ngân hàng phát ra một tiếng kêu kinh hãi. Anh ta mặc bộ vest đen, đeo kính gọng vàng, nhìn trông rất thông minh lanh lợi.
Có người liền hỏi: “Thẻ đen là gì?”
“Đó là thẻ chuyên dụng mà ngân hàng Thuỵ Sĩ phát hành cho những khách hàng cao quý nhất, trên toàn thế giới có không quá một trăm chiếc. Có ngân hàng Thuỵ Sĩ bảo đảm, chiếc thẻ kia có thể rút ra một trăm triệu ở bất kỳ ngân hàng nào!”. Người đàn ông mặc vest đen kích động nói.
“Cái gì? Rút ra một trăm triệu?”
“Tôi không nghe nhầm chứ!”
“Sao có thể có loại thẻ này?”
Những người xung quanh phát ra từng tiếng hô kinh ngạc.
“Đương nhiên là thật! Tôi từng thực tập ở ngân hàng Thuỵ Sĩ. Người giàu thứ bốn mươi bảy thế giới, ông trùm dầu mỏ - ngài Charles Cruise có một chiếc thẻ như vậy, chính mắt tôi đã nhìn thấy ông ấy lấy ra!”
Những người xung quanh nghe những lời người đàn ông mặc vest đen nói, toàn bộ đều sững sờ.
Thật hay giả? Chuyện này cũng quá hoang đường đi?
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!