Lọc Truyện

Cực phẩm đặc chủng binh - Tô Vũ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 
             “Toán học 24 điểm!”  

             “Ngữ văn 37 điểm!”  

             “Tiếng anh cũng không tệ lắm, hơn 50 điểm, điểm số của em như thế này mà còn muốn thi vào đại học Quốc Phòng? Tô Vũ, em thật sự là càng ngày càng hài hước”.  

             Nhìn Tô Vũ trước mắt, vẻ mặt tươi cười của thầy Lý lập tức thay đổi, ông ta không nhịn được mà tức giận đập bàn, đưa tay kéo quần áo của Tô Vũ xuống, lớn tiếng quát mắng: “Em nhìn xem, cái dáng vẻ gì đây, mặc quần áo gì thế này? Người không ra người, quỷ không ra quỷ, lại còn chơi hình xăm nữa, rốt cuộc là em còn muốn đến trường học nữa không?”  

             “Thầy Lý, đây là vết bớt”, Tô Vũ ngẩng đầu lên nhìn ông ta bằng nửa con mắt, hắn chỉ vào vết bớt hình thanh kiếm trên cánh tay mình, vẻ mặt kiêu ngạo, khoé miệng còn có một vết bầm tím, có chút bất mãn nói: “Em chỉ không muốn học thôi, thi vào trường quân đội thì có cái gì khó”.  

             “Em?”, thầy Lý hừ một tiếng, nói: “Thi trường quân đội? Ngay cả một binh lính em cũng không làm được!”  

             Ông ta tức giận quát, sau đó hít một hơi thật sâu nói: “Được, chúng ta không nói đến thành tích nữa, bây giờ nói về lý do đánh nhau của em, vì sao lại đánh nhau? Đây là lần thứ mấy bị phạt rồi, còn muốn vào trường quân đội, em có thể tốt nghiệp được tôi còn phải thắp hương lạy trời, thật sự là buồn cười chết mất!”  

             “Nếu như em có thể vào được trường quân đội thì sao?”, nghe đến đây Tô Vũ cũng cảm thấy tức giận, trong mắt hắn hiện lên một tia không cam lòng, không để ý đến vấn đề của thầy Lý, hắn bướng bỉnh cắn răng hỏi.  

             Thầy Lý liếc mắt nhìn hắn, trên mặt xuất hiện một nụ cười, nhưng Tô Vũ nhìn ra được, đó là cười nhạo và khinh thường: “Đừng làm khó bản thân mình, đừng nói là vào trường quân đội, nếu như em có thể trở thành một binh lính, tôi sẽ viết tên em lên trên mặt, đi lòng vòng ngoài đường một ngày!”  

             Tô Vũ chỉ cảm thấy máu nóng trong cơ thể dồn lên, hai tay hắn nắm chặt, gân xanh nổi lên, khuôn mặt đỏ bừng, tức giận xông thẳng lên não, hắn cắn chặt khớp hàm, thân thể không nhịn được mà run rẩy, bị người ta xem thường như vậy, hắn không cam lòng, lại càng thêm phẫn nộ…  

             Ngoài cửa sổ, một cô gái chừng mười bốn, mười lăm tuổi lặng lẽ nhìn Tô Vũ bị răn dạy qua khung cửa sổ, hai mắt đỏ ửng, bàn tay bé nhỏ nắm chặt mép váy của mình, dáng vẻ vô cùng khó chịu.  

             Bản thân mình bị bắt nạt, Tô Vũ ra mặt giúp mình, kết quả là đánh người khác bị thương, nếu như vì vậy mà hắn bị đuổi học thì phải làm sao bây giờ.  

             Cô ấy vô cùng sốt ruột và lo lắng: “Anh Tô Vũ…”  

             Bị thầy Lý dạy dỗ hai tiếng đồng hồ, Tô Vũ mới từ văn trong văn phòng bước ra, thấy Tiêu Ngọc Nhi đang chờ ở cửa, hắn lập tức thay đổi sắc mặt thành vẻ tươi cười, dáng vẻ không sao cả.  

             “Anh Tô Vũ, anh không sao chứ?”, Tiêu Ngọc Nhi cực kỳ xinh đẹp, tóc buộc đuôi ngựa, làn da mịn màng, trắng sáng như da em bé, nhưng mà hai mắt hồng hồng, rõ ràng là vừa mới khóc: “Anh đừng tiếp tục đánh nhau nữa được không?”  

             “Không sao, mấy tên nhóc kia đáng bị đánh, lần sau bọn họ còn bắt nạt em, anh vẫn sẽ đánh bọn họ!”, trong lòng Tô Vũ tức giận.  

             Tô Vũ sống trong gia đình đơn thân, lúc sinh ra hắn, mẹ hắn vì khó sinh mà qua đời, vì vậy, đối với Tiêu Ngọc Nhi cũng sống nương vào mẹ từ nhỏ, hắn vô cùng quan tâm, chăm sóc, không thể để cho cô ấy bị người khác bắt nạt.  

             Mấy tên khốn kia luôn bắt nạt Tiêu Ngọc Nhi, nói cô ấy là con hoang không ai cần, Tô Vũ làm sao có thể nhịn được, hắn đè mấy tên khốn đó xuống đất, đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ, sau đó bị nhà trường xử phạt, hiện tại, nhà trường thông báo muốn đuổi học hắn.  

             Hắn muốn thi vào trường quân đội, mỗi lần nhìn thấy những chiếc quân chương cao quý của bố hắn ở trong nhà, trong lòng hắn lại nhiệt huyết sôi trào, nhưng mà bây giờ nhà trường thông báo đuổi học hắn, hắn cũng không biết nên giải thích với bố hắn như thế nào, nghĩ đến dáng vẻ khinh thường người khác kia của thầy Lý, Tô Vũ lại hận không thể đấm cho ông ta một phát.  

             “Nhưng mà nhưng mà…”, đôi mắt Tiêu Ngọc Nhi đỏ hồng, cô ấy đã nghe được, Tô Vũ bị cưỡng chế đuổi học, không có cơ hội tham gia thi vào trường cao đẳng.  

             “Được rồi, không sao, trở về đi”, Tô Vũ nhéo nhéo khuôn mặt nõn nà của Tiêu Ngọc Nhi, dáng vẻ không sao cả: “Hừ, không phải chỉ là thi vào trường quân đội thôi sao, vào bộ đội cũng có thể thi!”  

             Trở về nhà, Tô Vũ vừa đẩy cửa ra thì trong phòng khách đã truyền đến âm thanh của một người phụ nữ.  

             “Ay da, lão Tô, nhất định phải sang uống rượu đấy, đáng chúc mừng, đáng chúc mừng!”, là thím Trương ở cách vách, bà ta lắc lắc cái eo già, khuôn mặt đỏ hồng, đang nói chuyện với Tô Dương, bố của Tô Vũ.  

             Thấy Tô Vũ trở về, bà ta vội vàng đón tiếp: “Tô Vũ cũng phải nhanh nhanh thi vào trường cao đẳng đi thôi, phải cố gắng hơn nữa, có thể thi vào trường chuyên khoa trước cũng được, nếu không thì học một nghề gì đó, xã hội bây giờ ấy à, không có bằng cấp thì cũng phải có một món nghề”.  

             Tô Vũ không nói gì, hắn biết thím Trương có một đứa con tốt nghiệp trường đại học danh giá, gần đây lại vừa mới được thăng chức, giọng điệu kia của thím Trương như là hận không thể phát sóng trực tiếp hai mươi tư tiếng mỗi ngày cho tất cả mọi người đều biết.  

             Tô Dương liếc mắt nhìn Tô Vũ một cái, thản nhiên cười nói: “Đứa nhỏ có lựa chọn của riêng mình, đối với loại chuyện như thi vào trường cao đẳng này, cứ cố gắng hết mình thôi, còn phải nghe theo ý trời”.  

             “Ay da, lão Tô, ông quá thả lỏng rồi, việc học tập của đứa nhỏ này phải giám sát chặt chẽ!”, bà ta liếc mắt nhìn Tô Vũ một cái, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý: “Ông coi đứa nhỏ nhà tôi kìa, là do tôi một tay dạy dỗ, ông nhìn xem bây giờ tốt đến nhường nào, làm nhân viên công vụ, mỗi ngày ngồi trong văn phòng là có thể kiếm được tiền, thật tốt!”  

             Bà ta lại đi đến bên cạnh Tô Vũ, lời nói mang ý tứ phê bình kín đáo: “Tô Vũ, cháu cũng đừng trách thím phê bình cháu, thành tích học tập của cháu như vậy…dự định thi vào trường đại học gì?”  

             Tô Vũ đột nhiên nở nụ cười, dưới ánh mắt tràn đầy sự chờ mong của thím Trương, hắn nhếch mép, phun ra vài chữ: “Liên quan quái gì đến thím?”  

             “Ha, đứa nhỏ này…”, khuôn mặt thím Trương hiện lên vẻ xấu hổ, biết Tô Vũ không vui nên cũng không dám nói thêm gì nữa, bà ta xoa xoa tạp dề, lắc mông rời đi, lúc đi còn không quên nói vọng lại: “Lão Tô, đừng quên sang đây uống rượu đấy!”  

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT