Tiết Khất Xảo là ngày hội lớn nhất dành cho nữ tử chưa có hôn ước của Tây Nhạc quốc, tương đương lễ tình nhân ở hiện đại. Nửa tháng trước tiết Khất Xảo, nhà nào có nữ nhi đều vì ngày hội này làm chuẩn bị thực long trọng.
Tiết Khất Xảo rất nhanh đã tới, toàn bộ ngã tư đường kinh thành giống như lễ mừng năm mới mà náo nhiệt.
Tần Mộ Dao ngồi ở trên cỗ kiệu, đối với lễ tình nhân khác ở thế giới này, Tần Mộ Dao không nhiều hứng thú, nàng còn chưa có trải nghiệm đầy đủ cuộc sống độc thân của giới quý tộc, trên người còn có một cái hôn ước muốn thoát khỏi, không muốn sớm gả mình ra ngoài như vậy.
Nhưng là Hoàng Hậu nương nương kia phát ra bái thϊếp, phía trên còn điểm danh tên Tần Mộ Dao.
Không có cách nào khác, vi phạm ý chỉ của Hoàng Hậu, đó nhưng là tội lớn mất đầu, Tần Mộ Dao lại nguyền rủa xã hội Hoàng quyền vạn ác này, nàng cũng không muốn lấy mệnh của mình đi khiêu chiến Hoàng quyền.
Sở hữu cỗ kiệu tiến cung ở cửa cung liền dừng, Tần Mộ Dao hạ cỗ kiệu, nàng cùng với các tiểu thư khác cùng tiến cung, một tiểu công công lại làm cho nàng đổi thành bộ liễn, được bốn người nâng vào cửa lớn Hoàng cung.
Tần Mộ Dao nhìn thái độ cung nhân, cùng ánh mắt hâm mộ ghen tị của quan gia tiểu thư khác, mới hiểu được, địa vị Tần phủ ở Tây Nhạc quốc thật đúng là khác biệt.
Đột nhiên, một trận tiềng ồn ào truyền đến, Tần Mộ Dao nhìn về một đám người vây quanh phía trước, nhất thời có tâm tư xem náo nhiệt. Nghĩ đến cung đấu xem qua phim truyền hình ở hiện đại, nghĩ đến không biết là hai vị phi tử nào của Hoàng Đế đang trong tình thế oan gia ngõ hẹp!
…………
“Ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn ngươi cái đồ không có mắt, dám trêu Bản công chúa không vui, đánh thật mạnh cho ta!”
Một nữ tử mặc y phục màu đỏ hoa lệ, bộ dáng gần mười tuổi, đối với thị vệ bên cạnh phân phó.
Tần Mộ Dao đi xuống bộ liễn, nhìn một thiếu niên mười hai mười ba tuổi đang quỳ, mộc côn trong tay thị vệ thật mạnh dừng ở trên lưng gầy yếu của hắn, đã muốn bị đánh cho da tróc thịt bong, máu tươi từ trong miệng hắn từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
Bộ dáng kia, làm cho người ta không khỏi run sợ.
Nhưng là hắn lại cứng rắn cắn răng, cố nén đau không có kêu ra tiếng, trong cặp mắt kia tản ra tia sáng cứng cỏi, làm cho trong lòng người ta không khỏi ngẩn ra.
“Dừng tay!”
Tần Mộ Dao lập tức ra tiếng ngăn cản.
Lại tiếp tục đánh, thiếu niên này không tránh được cái chết!
Giống như không ai nghe được lời của nàng, mộc côn trong tay thị vệ từng phát lại từng phát dừng ở trên lưng hắn như trước.
Tần Mộ Dao nhíu mày, cuối cùng đơn giản đi lên, một phen tiếp lấy mộc côn đang chuẩn bị hạ xuống lưng của thiếu niên kia, hung hăng đẩy, tên thị vệ kia lại bị ngã xuống đất.
“Ngươi là ai? Bớt xen vào việc của người khác cho ta, cút ngay!”
Công chúa Thanh Hà nhìn Tần Mộ Dao bất ngờ xuất hiện, trên mặt lộ ra thần sắc không vui.
Tần Mộ Dao nhìn thiếu niên, lấy khăn tay ra lau vết máu ở khóe miệng của hắn, nhẹ nhàng đưa hắn nâng dậy.
“Đệ còn chịu được không?”
Nam Cung Ly ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cũng không có để ý tới sự giúp đỡ của nàng.
Công chúa Thanh Hà thấy nữ nhân này lại không đem nàng để vào mắt, nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt nàng ta.
“Ta nói là ngươi cút ngay cho ta, lỗ tai điếc ngươi sao?”
Mi Tần Mộ Dao nhíu càng chặt, nhìn về phía Công chúa Thanh Hà.
“Công chúa Thanh Hà phải không? Hắn làm sai chuyện gì, ngươi muốn trừng phạt hắn như vậy?”
“Hừ, người khác ai cũng khen ta là xinh đẹp nhất, nhưng là nô tài này lại như thế nào cũng không mở miệng! Ta đương nhiên muốn trừng phạt hắn! Ngươi đã biết ta là Công chúa Thanh Hà, liền thức thời một chút mà cút ngay cho ta.”
Công chúa Thanh Hà ngửa đầu như khổng tước, dáng vẻ vênh váo đắc ý.
Tần Mộ Dao bật cười trong lòng, đánh giá Công chúa Thanh Hà.
Trên mặt mười tuổi của nàng ta còn mang theo một tia non nớt. Xác thực dạng vẻ không tệ, nhưng là bất luận kẻ nào cũng không có tư cách tổn hại tính mạng người khác, cho dù là Công chúa cũng không được! Huống hồ vẫn là vì việc nhỏ này!
“Công chúa, nếu hắn khen ngươi xinh đẹp, ngươi liền thật sự xinh đẹp sao? Người khen ngợi ngươi xinh đẹp, có mấy người là thật lòng nói với ngươi sao? Ngươi xác định các nàng không phải bởi vì thân phận của ngươi mới là ngươi nói gì nghe nấy? Bỏ đi tầng thân phận này, ngươi là ai?”
Tần Mộ Dao từng bước một hướng Công chúa Thanh Hà tới gần, Công chúa Thanh Hà trong lòng ngẩn ngơ.
Lời của nàng ta, mỗi một câu đều đánh vào lòng của nàng.
Công chúa Thanh Hà đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi cho là ngươi là ai, dám ở trước mặt Bản công chúa thuyết giáo! Ta là nữ nhi của Phụ hoàng, không ai có thể ngỗ nghịch ta!”
“Chẳng lẽ Công chúa thật muốn làm loạn đến chết người?”
Mi tâm Tần Mộ Dao hơi nhíu.
‘Công chúa Thanh Hà hoàn toàn là một cái hài tử bị làm hư.’
“Đánh chết lại như thế nào? Hắn bất quá là một đứa nhi tử mà Hoàng Đế Nam Khải quốc không cần thôi!”
Công chúa Thanh Hà hừ lạnh một tiếng, ngửa cao đầu.
“Phụ hoàng nói, Nam Khải quốc là thủ hạ bại tướng của chúng ta, cho nên nhi tử của Hoàng Đế Nam Khải chính là nô tài của ta, chủ tử đánh nô tài, chuyện này có cái gì không đúng sao? Người tới, tiếp tục đánh cho ta! Nếu ngươi lại ngăn cản, ta ngay cả ngươi cũng đánh!”
Tần Mộ Dao chống lại hai mắt của Công chúa Thanh Hà.
“Được, ta cho ngươi đánh, nhưng là ngươi buông tha hắn.”
Lời của nàng làm cho tất cả mọi người là ngẩn ngơ, cũng không khỏi hoài nghi.
‘Nữ nhân này có phải điên rồi hay không, không có việc gì tìm đánh!’
Nam Cung Ly híp mắt, giương mắt nhìn về phía Tần Mộ Dao, vừa vặn chống lại đôi mắt tinh tường kia của nàng. Gần là trong nháy mắt, hắn giống như cảm giác được một tia ấm áp.
“Được! Đây chính là ngươi nói, đến lúc đó cũng đừng hối hận.”
Công chúa Thanh Hà đến lúc này thì hưng trí đầy mình, nàng hảo hảo giáo huấn nữ nhân này một chút, lại dám đối với nàng thuyết giáo!
Về phần hắn, nàng có rất nhiều cơ hội sửa trị hắn.
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút sâu thẳm Tần Mộ Dao nàng chưa bao giờ lại làm chuyện khiến cho chính mình hối hận.
“Hồng Anh, đem thiếu niên này mang đi.”
“Tiểu thư……”
Mặt Hồng Anh lộ vẻ khó xử.
‘Tiểu thư là điên rồi sao? Lại dám đắc tội Công chúa Thanh Hà, Hoàng cung này ai chẳng biết Công chúa Thanh Hà điêu ngoa tùy hứng, nếu tiểu thư thật sự có cái cái gì không hay xảy ra nên làm cái gì bây giờ?’
“Hồng Anh, mang đi xa một chút.”
Tần Mộ Dao lại mệnh lệnh.
Hồng Anh không có cách nào vi phạm lời Tần Mộ Dao nói, bất đắc dĩ đi lên ý định lôi kéo thiếu niên rời đi. Nhưng là, thiếu niên kia lại hung hăng bỏ ra tay nàng.
“Ta không cần ngươi giả làm người tốt!”
Tần Mộ Dao nhìn thiếu niên quật cường kia một cái.
‘Quả nhiên vẫn là một hài tử.’
Nàng đi đến bên người thiếu niên, ngồi xổm xuống.
“Đệ cảm thấy đệ còn thừa nhận được mấy cái? Đệ muốn chết sao? Đệ có chết cũng không sao, dù sao đệ đã chết, còn có huynh đệ tỷ muội của đệ bị đưa đến nơi này, chẳng lẽ đệ muốn huynh đệ tỷ muội của đệ cũng giống như đệ trôi qua cuộc sống như thế này?”
Bảy năm trước, Nam Khải quốc cùng Tây Nhạc quốc từng xảy ra chiến tranh mức độ to lớn trước nay chưa từng có. Mà hắn, chính là con tin mà Nam Khải quốc lấy thân phận quốc gia thua trận đưa đến Tây Nhạc quốc.
Thân thể Nam Cung Ly cứng đờ, nắm chặt hai tay.
Không, hắn không cần những người khác trải qua thống khổ như hắn.
Nghĩ đến bảy năm trước trước lúc Phụ hoàng đưa hắn đi từng nói những lời kia, trong lòng đột nhiên ngẩn ngơ.
Đây là trách nhiệm của hắn! Hắn muốn ẩn nhẫn, chỉ cần kiên trì một thời gian, Phụ hoàng sẽ đến đón hắn!
Tần Mộ Dao nhìn biểu tình hắn buông lỏng, lại một lần nữa ý bảo Hồng Anh đưa hắn rời đi.
“Các ngươi cùng tiến lên cho ta, không thể thủ hạ lưu tình.”
Công chúa Thanh Hà mệnh lệnh nói, khí thế vênh váo đắc ý hoàn toàn không phải một cái nữ tử mười tuổi nên có.
“Vâng.”
Đám thị vệ nhảy xuống, cầm mộc côn trong tay, hướng tới Tần Mộ Dao công tới.
Mắt thấy mộc côn sẽ dừng ở thân thể nàng, Tần Mộ Dao vươn tay, ngăn trở cổ tay thị vệ, vài cái động tác linh hoạt, mộc côn theo phương hướng Tần Mộ Dao muốn vẽ ra một độ cong. Rầm một tiếng, đánh vào trên đầu một tên thị vệ khác, thị vệ nhất thời đau đến té trên mặt đất.
Tất cả mọi người mắt choáng váng, Tần Mộ Dao lại lộ ra ý cười thản nhiên.
Hừ! Muốn đánh nàng? Nhờ có ngoại tổ phụ của nàng, mười tuổi đến mười lăm tuổi, nàng cùng ngoại tổ phụ ở chung, ngoại tổ phụ là một người mê võ thuật Trung Hoa, đoạn thời gian kia, ngoại tổ phụ thường xuyên lôi kéo nàng làm bạn ông luyện thái cực, không nghĩ tới hiện tại lại phát huy tác dụng!
Sắc mặt Công chúa Thanh Hà nhất thời trầm xuống dưới, hung hăng trừng mắt nhìn vài cái thị vệ khác.
“Đánh cho ta nha! Đều thất thần làm gì?”
Mấy tên thị vệ có chút nơm nớp lo sợ lại xông lên đi, Tần Mộ Dao tay mắt lanh lẹ ứng phó.
Không bao lâu, vài cái thị vệ đều nằm dưới đất, ôm thân thể, trong miệng phát ra tiếng hô đau.
“Hừ! Đều là một đám đồ vô dụng.”
Công chúa Thanh Hà hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Tần Mộ Dao.
“Ngươi nhớ kỹ, Bản công chúa đã nói muốn giáo huấn ngươi, liền nhất định làm được. Hôm nay không được, Bản công chúa sẽ chờ ngày mai. Một ngày nào đó, Bản công chúa sẽ làm cho ngươi biết đắc tội ta sẽ phải trả giá cực lớn!”
Nói xong, phất tay áo rời đi.
Tần Mộ Dao nhìn bóng dáng Công chúa Thanh Hà phẫn nộ, không khỏi nhún vai.
Bất quá là tiểu hài tử mà thôi! Nàng không cần thiết hờn giận nàng ta.
Tần Mộ Dao xoay người nhìn về phía thiếu niên kia. Lúc này hắn chính là suy yếu nằm trên mặt đất, rất nhanh tiêu sái đi qua, nhìn đến trên lưng hắn da tróc thịt bong, một đôi mi gắt gao chau vào nhau.
‘Nếu miệng vết thương nhiễm trùng, nên làm thế nào cho phải?’
Tần Mộ Dao nhắm mắt, đã nghĩ.
Nên làm cái gì bây giờ thì tốt?
Cứu người cứu cho chót, Tần Mộ Dao nàng hướng đến không thích bỏ dở nửa chừng.
Trong lòng làm quyết định, một phen ôm lấy Nam Cung Ly, cố hết sức hướng bộ liễn, đưa hắn đặt ở trên bộ liễn, chính nàng cũng ngồi lên, làm cho hắn suy yếu tựa vào trong lòng nàng.
“Đúng rồi, đệ đang ở nơi nào?”
Nam Cung Ly nhìn Tần Mộ Dao, có một chút xuất thần.
‘Trên người nàng có hương vị của tỷ tỷ.’
“Vĩnh Ninh cung.”
Tần Mộ Dao ngẩn ra.
Vĩnh Ninh cung, đó là nơi Tề Duệ ở trước lúc hắn phong vương. Mà từ lúc hắn có phủ đệ sau, nơi đó liền không đến nữa. Bất quá mỗi một lần Tề Duệ hồi Hoàng cung, đều ở tại nơi đó.
“Hồng Anh, ngươi đi kêu thái y đến Vĩnh Ninh cung, nói Duệ Vương gia bị bệnh.”
Tần Mộ Dao đối với Hồng Anh phân phó.
Nói như vậy, mới có thể làm cho thái y bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Tần Mộ Dao ôm thiếu niên, trong mắt xẹt qua một chút đau lòng.
“Có đôi khi, làm người không nên quá quật cường, quá quật cường sẽ chỉ làm đệ sống càng thêm vất vả, co được dãn được mới là đại trượng phu chân chính!”
Co được dãn được mới là đại trượng phu chân chính?
Nam Cung Ly đột nhiên ngẩn ra, suy nghĩ về lời của nàng, có thứ gì đó chạm vào tâm của hắn, khơi dậy ngàn tầng sóng.
Lúc này Tần Mộ Dao không biết, một câu trong lúc vô tình của nàng, sẽ mang đến nhiều ảnh hưởng cho thiếu niên này.
Nhiều năm sau, lúc Nam Cung Ly đứng ở chỗ cao, hắn vẫn nhớ rõ, ở lúc hắn bất lực nhất, có một nữ nhân cứu hắn, một câu của nàng, thay đổi cuộc sống của hắn.