Khóe miệng Tần Mộ Dao giương lên một chút ý cười, trong ý cười kia lộ ra tự tin cùng biến hoá kỳ lạ, làm cho trong lòng những người khác cũng tùy vào ngẩn ra, tựa hồ cũng không dám tin tưởng hai mắt của mình.
Trong mắt tiểu thư vô dụng lại cũng sẽ có ánh cơ trí như vậy? Hay là ánh mắt bọn họ nhìn lầm rồi?
Đúng, nhất định là nhìn lầm rồi mới đúng!
Mạc Thiếu Khanh đứng bên cạnh hoàn toàn tin tưởng hai mắt của hắn, hứng thú xem kịch vui của hắn càng ngày càng mãnh liệt, đơn giản ở trước bàn trống trong đại sảnh ngồi xuống, còn làm cho tiểu nhị pha một bình trà ngon, cùng đợi trò hay trình diễn.
Tần Mộ Dao đi đến trước mặt Mạc Yên, vô cùng thân thiết lôi kéo tay nàng ta, như bằng hữu vô cùng tốt nói.
“Thường nghe thấy Mạc cô nương dịu dàng động lòng người, tài văn chương bức người, là điển hình cho tiểu thư khuê các Tây Nhạc quốc, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không sai! Nghe thấy một câu vừa rồi của Mạc cô nương, trong lòng liền thực thoải mái. Bất quá ta cảm thấy mạng của ta không tính tốt nhất đâu! Ngươi có biết vì sao sao?”
Thanh âm của nàng cố ý đề cao, cơ hồ mỗi người đều nghe được rành mạch.
Thân thể Mạc Yên cứng đờ. Ý châm chọc của Tần Mộ Dao rõ ràng như vậy, nàng sao lại nghe không hiểu. Nhưng là, Tần Mộ Dao cấp nàng thiết kế một cái hố, lời khen của ả nắm giữ nàng đến chặt chẽ, làm cho nàng không thể không nhảy xuống cái hố kia. Nếu không nhảy, vậy chẳng phải hướng mọi người tỏ rõ, Mạc Yên nàng cũng không phải người vĩ đại như mọi người thường nói.
“Vì sao?”
Ánh mắt Mạc Yên híp lại, ánh mắt như có như không liếc nhìn Tề Duệ một cái, cố nén trụ ghen ghét trong lòng.
Ở trước mặt Tề Duệ, nàng càng không thể mất dáng vẻ.
Tần Mộ Dao đã sớm thấy rõ ràng, rành mạch, chính là bắt được ý nghĩ trong lòng nàng ta.
Vô luận là ở hiện đại hay là ở cổ đại, nữ nhân ở trước mặt người mình thích đều đã hết sức bảo trì hình tượng tốt đẹp.
Nếu nàng nhớ không sai, lúc trước chính là tiểu thư khuê các nhìn như dịu dàng này ở trước mặt Tề Duệ đưa ra đề nghị làm cho Tần Mộ Dao từ trên núi giả nhảy xuống, nàng làm sao có thể buông tha chủ mưu?
Nàng sẽ thay chủ thể Tần Mộ Dao từng bước từng bước giáo huấn bọn họ, dù sao thứ nàng có là thời gian! Này cũng là cách giúp nàng giải trí để thoát khỏi cuộc sống nhàm chán không máy tính, không tivi, không công nghệ cao ở cổ đại này!
“Ngươi thật sự muốn biết?”
Tần Mộ Dao cất cao âm điệu, thần bí hướng Mạc Yên ngoắc ngón tay.
“Đưa lỗ tai lại đây.”
Mạc Yên do dự một lát, nhìn đến nụ cười vô hại trên mặt Tần Mộ Dao, đem lỗ tai đưa qua.
Ở dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Tần Mộ Dao ở bên tai Mạc Yên nói xong lời nói chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được.
Chỉ thấy khuôn mặt Tần Mộ Dao không có chút biến hóa, mà khuôn mặt trên mặt Mạc Yên càng ngày càng khó coi, cuối cùng còn hung hăng đẩy Tần Mộ Dao ra.
Tần Mộ Dao nhất thời lảo đảo một cái, cả người không ngừng ngửa ra sau. Mắt thấy sẽ té xuống trên mặt đất, đúng lúc này, một cánh tay lại nắm ở lưng áo của nàng.
“Nha! Mạc tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi không phải muốn biết vì sao sao? Ta hảo tâm nói cho ngươi, ngươi lại……”
Tần Mộ Dao ổn định thân thể của mình, bị thương nhìn Mạc Yên, trong lòng lại hiện lên thực hiện được ý đồ.
Tần Mộ Dao đột nhiên chuyển biến sắc mặt cùng đột nhiên nói ra lời chỉ trích làm cho Mạc Yên trở tay không kịp, ánh mắt lóe sáng nhìn tay của nàng.
‘Lực đạo của mình cũng không lớn, làm sao có thể đem nàng đẩy ra xa như vậy?’
Nàng nghĩ đến lời Tần Mộ Dao vừa nói, mới hiểu được nàng trúng kế của ả, nàng giống như lại thuận lý thành chương chui vào bẫy ả thiết kế, đây mới là mục đích chân chính của ả.
Nàng liếc mắt nhìn Tề Duệ một tay ôm Tần Mộ Dao một cái, làm nhìn thấy hắn hơi nhíu mi, trong lòng càng thêm bối rối.
Tần Mộ Dao nhìn Mạc Yên.
Không tệ, đây là nàng muốn, nếu Mạc Yên để ý hình tượng nàng ta ở trước mặt Tề Duệ như vậy, nàng đương nhiên phải bắt được điểm yếu của nàng ta, chuẩn xác công kích, đây là nguyên tắc làm việc của nàng!
“Đứng lên!”
Thanh âm lạnh lùng ở đỉnh đầu Tần Mộ Dao vang lên, Tần Mộ Dao mới nhìn về phía khuôn mặt thâm trầm lạnh lùng chủ của thanh âm kia, không khỏi nhíu nhíu mày.
Làm sao có thể là hắn? Vừa rồi nàng tính rõ ràng, lui đi qua như vậy, cũng nên là ngã vào trong lòng tên ong bướm a!
Trong lòng xẹt qua một chút ghét bỏ, rất nhanh từ trong lòng hắn đứng lên, giống như hắn là bệnh độc gì đó.
Tề Duệ cau mày, thực không hài lòng hành động của nàng.
Trước kia nàng không phải luôn dính lấy hắn không buông sao? Sao hôm nay lại tránh thoát nhanh như vậy?
“Nàng đối với muội nói gì đó?”
Chân Giác vẻ mặt tò mò nhìn nhìn Tần Mộ Dao, xoay người hỏi Mạc Yên.
Ai cũng biết Mạc Yên đối dáng vẻ của mình cực chú trọng, không nghĩ tới Tần Mộ Dao lại có thể làm cho nàng thất thố như vậy.
Mấy người khác đều vẻ mặt hứng thú nhìn Mạc Yên, muốn biết Tần Mộ Dao rốt cuộc nói gì đó.
Mạc Yên híp mắt.
Nàng sao có thể nói cho người khác Tần Mộ Dao nói gì, đó thuần túy là vũ nhục nàng!
Trong lòng ghen ghét càng ngày càng đậm, nàng hít một hơi thật sâu, nói cho chính mình Tần Mộ Dao bất quá là một cái tiểu thư vô dụng mà thôi, trừ bỏ khuôn mặt, cái gì khác đều kém so với nàng!
Vì vãn hồi hình tượng vừa mất đi của mình, Mạc Yên ẩn nhẫn tức giận trong lòng, tựa hồ lại khôi phục bộ dáng tao nhã của tiểu thư khuê các.
“Tần tiểu thư vừa rồi nói, muốn ở trong này cùng Yên Nhi luận bàn một chút. Ta nghĩ mọi người đều biết trình độ của Tần tiểu thư, cho nên mới kinh ngạc như vậy, không cẩn thận đẩy Tần tiểu thư một chút. Nhưng là, nếu đây là ý của Tần tiểu thư, mặc dù có không công bằng một chút, ta cũng là cố mà làm thỏa mãn nguyện vọng này của Tần tiểu thư. Ta xem như vậy tốt lắm, liền từ Tần tiểu thư quyết định luận bàn cái gì. Tần tiểu thư, ngươi nói đi?”
Trong lòng Tần Mộ Dao ngẩn ra, không nghĩ tới Mạc Yên lại sẽ phản kích. Bất quá đối thủ như vậy có thể làm cho nàng cũng có cảm giác thành tựu, muốn cho nàng khó xử? Xem bộ dáng của nàng ta, tựa hồ một chút cũng không đem Tần Mộ Dao để vào mắt.
Cũng đúng, Tần Mộ Dao trước kia nhưng là có tiếng vô dụng a!
Bất quá, hiện tại Tần Mộ Dao cũng không phải là trước kia!
“Nếu luận bàn, sẽ coi trọng công bằng, hơn nữa, ta như thế nào có thể chiếm tiện nghi của Mạc tiểu thư, thắng người ta cũng sẽ nói là Mạc tiểu thư khiêm nhượng. Ta xem như vậy đi, vì công bằng, liền từ các ngươi vài vị đến quyết định luận bàn cái gì đi!”
Ở thương trường thượng lăn lộn ba năm, không chỉ có sẽ đối phó cạnh tranh bên ngoài, còn muốn lúc nào cũng đề phòng đồng nghiệp tâm không tốt ở bên trong, lại còn cái gọi là tay chân lúc nào cũng như hổ rình mồi. Nàng hướng tới là sẽ không sợ hãi người khác khiêu khích, chủ động đánh trả là cách tốt nhất.
“Nói cho cùng! Trận đấu sẽ công bằng!”
Vẫn xem kịch vui, Mạc Thiếu Khanh đột nhiên mở miệng, hắn như có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua Tần Mộ Dao, nghĩ đến quân trắng vừa rồi hạ xuống.
“Ta xem các ngươi liền luận bàn kì nghệ một chút đi!”
Lời Mạc Thiếu Khanh vừa nói, mọi người thần sắc khác nhau, Tề Duệ nhíu mi, trong mắt xẹt qua một chút tìm tòi nghiên cứu.
Hôm nay Mạc Thiếu Khanh hình như có chút khác lạ, hắn còn chưa từng có thấy qua hắn ta có thần sắc cảm thấy hứng thú như thế, hắn nghĩ đến không có gì có thể khiến cho hắn ta hứng thú, hôm nay lại đối Tần Mộ Dao lộ ra ánh mắt như vậy!
Chuyện này đại biểu cho cái gì?
“Chơi cờ? Thiếu Khanh, trong miệng huynh nói công bằng xong, trong lòng sẽ không bởi vì Mạc Yên là muội muội huynh mà cố ý thiên vị đi!”
Chân Giác nhíu mày, một đôi mắt hoa đào thấy hướng Tần Mộ Dao, muốn từ trên mặt của nàng nhìn đến vô thố.
Ai chẳng biết Mạc Yên kì nghệ xuất từ người có danh xưng “Thiên hạ đệ nhất kì” – Vô Ưu lão nhân dạy dỗ. Mà Tần Mộ Dao đừng nói là chơi cờ, hắn hoài nghi nàng ngay cả chữ quân đen cũng viết nhầm!
Nhưng là, làm cho hắn giật mình là, Tần Mộ Dao chẳng những không có không biết làm sao, trên mặt ngược lại toát ra tự tin sáng rọi.
Mạc Yên nghe được chơi cờ, chỉ biết chính mình nhất định là thắng chắc rồi. Ở Tây Nhạc quốc, trừ bỏ sư phụ của nàng, Tề Duệ cùng đại ca ra, kì nghệ của nàng còn chưa từng thua bởi bất luận kẻ nào đâu!
Tần Mộ Dao nhìn khóe miệng Mạc Yên nhếch lên, híp mắt.
‘Mạc Yên thông minh sao? Lại không biết nàng ta đã muốn rơi vào một cái bẫy!’