Từ khi hiệu buôn Mạc gia thâm nhập Bắc Tĩnh quốc tới nay, dưới tài kinh doanh độc đáo của Mạc Thiếu Khanh, liền nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường toàn bộ Bắc Tĩnh quốc, trở thành lão đại trong thương giới Bắc Tĩnh quốc.
Mà tài lực của hiệu buôn Mạc gia lại càng làm cho không một ai ở Bắc Tĩnh quốc là không biết danh tiếng của hiệu buôn Mạc gia.
***
Tửu lâu Mạc gia.
Mạc Thiếu Khanh vừa đi thị sát vài cửa hàng, không về Mạc phủ, mà tới nơi này.
Chỉ có điều, thân thể của hắn thì ở trong này, nhưng tâm lại đã bay trở về bên cạnh nữ nhân kia.
Nghĩ đến vẻ quẫn bách ngày ấy của mình, trong lòng Mạc Thiếu Khanh lập tức không khỏi giật mình, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Đại thiếu gia, Vũ Văn Thừa tướng ở bên ngoài cầu kiến.”
Quản sự tửu lâu đi vào nhã gian nói với Mạc Thiếu Khanh.
Mấy ngày gần đây, Đại thiếu gia đều đến đây dùng cơm, khác một trời một vực so với mấy ngày đầu sau khi hắn đại hôn.
Hắn nghe các quản sự khác trong hiệu buôn vụиɠ ŧяộʍ bàn tán, hình như Đại thiếu gia nhà bọn họ đã làm ầm ĩ lên với Công chúa, cho nên dồn tất cả tinh lực vào công việc. Nhưng, hắn nhìn là hiểu, tuy thân Đại thiếu gia ở bên ngoài, nhưng tâm lại không hề đi theo.
Mạc Thiếu Khanh nghe thấy tên Vũ Văn Hạo Thiên, lông mày không khỏi cau lại. Trong đầu hiện ra dáng vẻ của Vũ Văn Hạo Thiên. Ánh mắt hắn ta nhìn Dao Nhi khiến trong lòng hắn xẹt qua một chút không vui.
Nghĩ đến đây, bàn tay cầm chén trà của Mạc Thiếu Khanh càng nắm chặt thêm, vì sự ghen tuông trong lòng mà cảm thấy không vui.
Sau khi tỉnh lại, du͙© vọиɠ chiếm giữ của hắn với Dao Nhi càng đậm đặc hơn. Dường như hắn đã biến thành một kẻ phàm phu. Chỉ cần nhìn thấy nam nhân khác liếc mắt nhìn thê tử xinh đẹp của hắn một cái, trong lòng hắn sẽ mất hứng.
Hắn biết Dao Nhi vĩ đại, rất ít người không thích nàng. Không phải mình cũng đã bị nàng hấp dẫn đấy sao?
Trong lòng xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
Hắn vô cùng không thích bản thân mình hiện tại!
“Mời hắn vào đi!”
Mạc Thiếu Khanh thản nhiên phân phó.
Quản sự lập tức đi xuống.
Không lâu sau, rèm cửa nhã gian được vén lên, Vũ Văn Hạo Thiên mặc áo bào rộng màu lam, tóc vấn cao, ý cười trên khuôn mặt tuấn lãng xuất hiện trước mặt Mạc Thiếu Khanh.
“Phò mã gia, Hạo Thiên đã quấy rầy. Vừa rồi nhìn thấy Phò mã gia vào đây, khó có dịp được gặp, cho nên liền lớn mật tiến vào làm phiền.”
Sự khôn khéo và lõi đời trong mắt Vũ Văn Hạo Thiên khiến hắn thoạt nhìn có vẻ già dặn hơn tuổi. Mà sau khi hắn tiến vào, đi theo sau hắn còn có một nữ tử.
Lúc Vũ Văn Cẩn nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh, trong mắt xẹt qua một chút kinh diễm.
Đã lâu không gặp, sau đại hôn dường như nhìn hắn càng thêm trưởng thành.
“Vũ Văn Thừa tướng đa lễ rồi. Mọi người coi như là bằng hữu, nếu Vũ Văn Thừa tướng không ngại, có thể gọi ta là Thiếu Khanh.”
Trên mặt Mạc Thiếu Khanh khôi phục vẻ tươi cười chiêu bài. Thần sắc trong mắt bình tĩnh, làm cho người ta không thể phỏng đoán được cảm xúc và ý tưởng của hắn.
“Vậy Hạo Thiên sẽ gọi huynh là Thiếu Khanh, huynh cũng đừng khách khí, cứ gọi ta là Hạo Thiên giống Dao Nhi là được. Xưng hô Thừa tướng cứ làm cho người ta cảm thấy không được thoải mái.”
Vũ Văn Hạo Thiên thản nhiên nói. Nhìn một bàn thức ăn trước mặt Mạc Thiếu Khanh, trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc.
“Thiếu Khanh dùng cơm trưa ở đây sao? Vừa đại hôn, hẳn là nên về nhà dùng cơm trưa với Dao Nhi mới phải a! Xem ra Thiếu Khanh thật đúng là tham việc đó!”
Vũ Văn Hạo Thiên mở miệng vô tình hỏi, nhưng lại lộ ra vài phần nghi hoặc.
Trên thực tế, Vũ Văn Hạo Thiên đã sớm nghe nói trong khoảng thời gian này Mạc Thiếu Khanh luôn bận rộn ở bên ngoài, hoàn toàn khác hẳn với hai ngày đầu sau khi đại hôn.
Hiệu buôn Mạc gia có rất nhiều quản sự, có rất nhiều chuyện không cần Mạc Thiếu Khanh phải tự mình giải quyết. Nhưng mấy ngày nay, hình như hắn ta lại cố tìm việc để làm. Khôn khéo như Vũ Văn Hạo Thiên, ít nhiều cũng đã nhìn ra một chút manh mối.
“Không phải Hạo Thiên cũng đến đây để dùng cơm sao? Nếu có hứng thú, cùng ngồi xuống ăn bữa cơm được không?”
Mạc Thiếu Khanh chớp mắt, cố nén sự không vui trong lòng.
Hắn không hề xem nhẹ câu nói vừa rồi từ trong miệng Vũ Văn Hạo Thiên. Gọi hắn là Hạo Thiên ‘giống Dao Nhi’ sao? Hắn ta đang muốn tuyên bố với mình rằng quan hệ của hắn ta với Dao Nhi không tệ sao?
Nghĩ đến Tần Mộ Dao, ánh mắt hắn dao động.
Không biết hiện giờ Dao Nhi có an phận ở trong tiểu viện ăn cái gì không? Gần đây hắn có nghe hạ nhân nói, càng ngày Dao Nhi càng ăn ít đi. Đôi khi đồ ăn vừa đưa lên bàn Dao Nhi đã không muốn ăn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mạc Thiếu Khanh ngầm dâng lên một tia lo lắng.
Mỗi lần về nhà, muốn thân thiết ôm nàng vào trong ngực, nói ra sự quan tâm của mình. Nhưng mỗi một lần, vừa gặp ánh mắt nàng, theo bản năng hắn lại muốn tránh né. Đến ngay cả chính hắn cũng không rõ, vì sao hắn lại có phản ứng như vậy!
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh!”
Vũ Văn Hạo Thiên cười rồi ngồi xuống. Vũ Văn Cẩn cũng ngồi xuống bên cạnh Vũ Văn Hạo Thiên.
Từ sau khi nàng vào nhã gian này, tầm mắt liền dán chặt lên người Mạc Thiếu Khanh. Nụ cười tươi trên mặt hắn khiến người ta như thể cây khô gặp gió xuân. Ánh sáng long lanh trong mắt hắn khiến nàng như thể bị đui mù.
“Thiếu Khanh, nghe nói lần trước bị thương, ta cũng chưa đến quý phủ hỏi thăm. Thương thế của huynh đã tốt chưa?”
Ngữ khí của Vũ Văn Hạo Thiên vẫn vô cùng vô tư, giống như quan tâm. Nhưng sự quan tâm kia cũng thực sự là truyền đến từ đáy lòng.
Mạc Thiếu Khanh cười đáp:
“Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại!”
“Vậy là tốt rồi!”
Vũ Văn Hạo Thiên nhấp một ngụm rượu, ba người trong nhã gian đột nhiên im lặng.
“Thiếu Khanh…”
Giọng nói của Vũ Văn Cẩn đột nhiên vang lên. Vẻ hào sảng ngày xưa nay lại thêm vài phần mềm mại đáng yêu. Nhìn thấy ánh mắt Mạc Thiếu Khanh nhìn qua, cuối cùng cố lấy dũng khí.
“Thiếu Khanh, ta cũng có thể gọi huynh là Thiếu Khanh chứ?”
Câu hỏi của nàng không chỉ khiến Mạc Thiếu Khanh giật mình, còn khiến Vũ Văn Hạo Thiên hơi hơi nhíu mi.
Hắn vốn hiểu rất rõ muội muội này của mình. Nàng luôn luôn tự cao tự đại, chưa bao giờ thấy nàng hỏi qua ý kiến của người khác, càng không trưng cầu sự đồng ý của người khác vì một chuyện cỏn con như thế này.
“Vũ Văn tiểu thư cao hứng là được rồi.”
Sau một lát, Mạc Thiếu Khanh khôi phục ý cười vừa rồi, liếc mắt nhìn nữ nhân này một cái.
Hắn cũng không có ấn tượng lắm, chỉ biết nàng ta là muội muội của Vũ Văn Hạo Thiên.
Hắn nói chuyện với mình!
Trong lòng Vũ Văn Cẩn kích động không thôi, như là chiếm được bảo bối quý giá, trong lòng suy tư, tiếp tục nói:
“Thiếu Khanh, ta đang muốn chọn một cái vòng ngọc. Nghe nói ngọc của hiệu buôn Mạc gia đều là thượng phẩm, kiểu dáng đa dạng. Không biết Thiếu Khanh có thể giúp ta tham khảo được không?”
Mạc Thiếu Khanh hơi hơi nhíu mi, theo bản năng muốn từ chối.
Nhưng, còn không đợi hắn mở miệng, chợt nghe thấy tiếng cười vang của Vũ Văn Hạo Thiên.
“Ha ha… Cẩn Nhi, chọn ngọc tìm Thiếu Khanh, muội đã tìm đúng người rồi đấy! Vừa may, ta cũng đang định xem bảo ngọc của hiệu buôn Mạc gia. Thiếu Khanh, huynh sẽ không cự tuyệt chứ?”
Vũ Văn Hạo Thiên nhìn thẳng hai mắt Mạc Thiếu Khanh, vẻ tươi cười trên mặt mang theo vài phần biến hoá kỳ lạ.
Mạc Thiếu Khanh đang định nói lời từ chối nhưng vì một câu này của Vũ Văn Hạo Thiên mà thu hồi lại.
Nếu không đồng ý, chính là không nể mặt mũi Vũ Văn Hạo Thiên. Dù gì thì hắn ta cũng là Thừa tướng, hơn nữa địa vị trên triều đình cũng không thể coi thường. Hắn biết Dao Nhi luôn lo lắng cho phụ mẫu của nàng. Nếu vì sự kiện này mà đắc tội với Vũ Văn Hạo Thiên, đối với hắn thì không có gì, chỉ sợ là sẽ liên lụy đến phu thê Tần thị.
Chỉ cần nghĩ đến tia lo lắng và không vui trong mắt Dao Nhi, tâm hắn liền thắt lại, đáy lòng hiện lên một chút bất đắc dĩ.
“Làm sao có thể cự tuyệt, đây là vinh hạnh của Thiếu Khanh.”
Mạc Thiếu Khanh thản nhiên đáp ứng.
Sau khi ba người cơm nước xong liền đi thẳng đến tiệm ngọc khí lớn nhất trong thành Thương Lan.
Trong tiệm ngọc khí Mạc gia, vật phẩm trang sức bằng ngọc rực rỡ muôn màu, mỗi cái đều có vẻ độc đáo riêng, cho dù là chất ngọc hay là công nghệ, đều không ai có thể chê được.
Vũ Văn Cẩn vốn không thích đồ ngọc khí, nhưng cũng bị sự tinh xảo của chúng mê hoặc. Dưới sự giới thiệu của tiểu nhị, vui vẻ chọn lựa.
Ánh mắt Mạc Thiếu Khanh dừng ở một đôi nhẫn đặc biệt, ánh mắt phút chốc sáng ngời.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã biết ngay, nhất định là Dao Nhi sẽ thích!
Chỉ có điều, đây là loại trang sức gì vậy? Lúc nãy hắn đến cũng không thấy có. Đó là thiết kế hắn chưa từng nhìn thấy. Giống như nhẫn, nhưng tinh xảo hơn nhẫn nhiều. Một viên đá lục giác màu bạc gắn phía trên, chất ngọc tựa như lưu ly tản ra ánh sáng ngọc.
Đây là cái gì?
Mạc Thiếu Khanh theo bản năng tiêu sái đi qua, bảo tiểu nhị lấy vật đó ra.
“Đại thiếu gia… cái này…”
Vẻ mặt tiểu nhị lộ vẻ khó xử.
Dựa vào kinh nghiệm của hắn, phàm là những thứ Đại thiếu gia nhìn trúng thì đều bị mang về tặng cho Công chúa. Nhưng những thứ này là làm theo yêu cầu của người ta, chỉ có duy nhất một đôi này thôi, không thể bị Đại thiếu gia cầm đi được…
“Làm sao vậy?”
Lông mày Mạc Thiếu Khanh hơi nhíu, mơ hồ lộ ra một tia ý lạnh.
Tiểu nhị bị ánh mắt sắc bén của Mạc Thiếu Khanh nhìn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào cho phải. Lấy ra cũng không được, không lấy ra cũng không xong.
Đúng lúc này, quản sự đi lên. Vừa thấy tình hình này, lập tức hỏi rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, trên mặt cũng dâng lên một tia khó xử tương tự.
“Nếu Đại thiếu gia đã muốn xem, còn không mau lấy ra đi!”
Quản sự nhìn thoáng qua tiểu nhị, trong lòng đã kêu thảm.
Nếu biết trước là Đại thiếu gia sẽ coi trọng vật này, vừa rồi hắn đã không bày nó ra. Trời biết, hắn đã chờ sau khi Đại thiếu gia đi rồi mới bày nó ra, muốn khoe khoang tay nghề của bọn họ với những người khách khác. Cho dù là có người muốn mua, bọn họ cũng có thể không bán.
Nhưng Đại thiếu gia thì không giống vậy!
Hắn làm sao mà biết được Đại thiếu gia đã đi rồi lại còn quay lại kia chứ!
Tiểu nhị thuận theo lấy đôi nhẫn kia ra, đặt trước mặt Mạc Thiếu Khanh. Mạc Thiếu Khanh tiện tay cầm một cái cẩn thận ngắm nhìn. Viên đá nhỏ gắn trên chiếc nhẫn phát ra ánh sáng chói mắt khiến hắn lập tức cảm thấy như bị đui mù.
Thứ này… nếu như đeo lên tay Dao Nhi… nhất định là sẽ rất hợp!
Trong đầu hiện ra hình ảnh đó, ánh mắt trở nên nhu hòa, khóe miệng theo bản năng dâng lên mỉm cười.
“Thiếu Khanh, đây là cái gì, sao lại tinh xảo như vậy?”
Vũ Văn Hạo Thiên cũng bị hấp dẫn.
Hẳn đây là thiết kế mới của cửa hiệu ngọc khí Mạc gia. Tuy rằng hắn không phải là người trên thương trường, nhưng chỉ liếc mắt một cái, hắn cũng có thể đoán ra, thứ này mà đưa ra thị trường thì chắc chắn là có thể nổi danh.
Giờ phút này hắn đã hiểu được, hiệu buôn Mạc gia có thể cường đại như vậy, không phải là không có nguyên nhân!
Hắn rất ngạc nhiên. Là thiết kế của người nào, có thể thiết kế ra một đồ vật tinh mỹ khác biệt như thế. Đến ngay cả hắn cũng muốn có được.
“Cái này gọi là cái gì?”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh cũng xẹt qua một chút nghi hoặc.
Chính là thiết kế mới của bọn hắn sao? Không tệ! Dường như hắn đã có thể nhìn thấy tiền đồ của vật nhỏ này. Nhưng mà hắn lại không muốn sản xuất ra hàng loạt, bởi vì trong lòng hắn đã có quyết định của mình. Đồ tặng cho Dao Nhi đương nhiên chỉ có thể là độc nhất vô nhị!
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn xẹt qua một chút nhu hòa.
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Mạc Thiếu Khanh, quản sự lau mồ hôi lạnh. Tiếng kêu rên trong lòng càng lúc càng lớn. Xem ra thứ này đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của Đại thiếu gia, chứng tỏ họ đã làm rất tốt! Nhưng thứ này là làm theo yêu cầu của người ta…
“Cái này… cái này…”
Quản sự cũng bắt đầu lắp bắp.
Mạc Thiếu Khanh hơi nhíu mi.
Quản sự vừa thấy, biết ngay là sự ấp a ấp úng của mình khiến Đại thiếu gia mất kiên nhẫn, cho nên bất chấp tâm tình cũng phải mở miệng.
“Tên của nó là nhẫn kim cương!”
“Nhẫn kim cương?”
Mạc Thiếu Khanh thấp giọng thì thầm.
Tên không tệ.
Ý cười trong mắt càng lúc càng lớn, đang muốn phân phó quản sự gói chiếc nhẫn kim cương này vào thì đồ vật trên tay lại bị một bàn tay đoạt đi.
“Oa… Thật đẹp! Đây là lần đầu tiên ta thấy một thứ đồ trang sức ngọc xinh đẹp như vậy!”
Trong mắt Vũ Văn Cẩn khó nén nổi tia vui thích.
Vừa rồi nàng đã xem không ít đồ ngọc khí xinh đẹp, nhưng sau khi nhìn thấy nhẫn kim cương trên tay hắn, lập tức nhìn không chớp mắt. Giờ phút này trong mắt nàng chỉ còn lại chiếc nhẫn kim cương này.
“Ta sẽ lấy cái này!”
Trong mắt Vũ Văn Cẩn xẹt qua một tia kiên định, cầm chiếc nhẫn ướm lên cả năm ngón tay, cứ như thể ướm xem đeo vào ngón nào thì thích hợp nhất. Cuối cùng lựa chọn đeo vào ngón giữa! Ngắm nghía cẩn thận, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
“Nhìn xem có được không?”
Vũ Văn Cẩn hưng phấn đùa nghịch quơ quơ tay trước mắt Vũ Văn Hạo Thiên và Mạc Thiếu Khanh, như là đang chờ đợi bọn họ ca ngợi, hoặc như là đang khoe khoang! Trong lòng xẹt qua một chút lo lắng.
Đây chính là thứ mà Mạc Thiếu Khanh nhìn trúng đấy!
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra, trong mắt xẹt qua một chút âm u. Bất chấp trước mặt mình là một nữ nhân, bàn tay đưa ra định đoạt lại chiếc nhẫn kim cương trên tay Vũ Văn Cẩn.
Đây là của Dao Nhi! Người khác đừng hòng mơ tưởng có được!
Nhưng ai biết, tay hắn vừa đưa qua, vừa mới chạm vào bàn tay Vũ Văn Cẩn thì một giọng nói liền từ cửa truyền vào, khiến mấy người trong đại sảnh đều ngẩn ra.
“Mạc Thiếu Khanh!”
Ngữ khí của Tần Mộ Dao vô cùng không vui.
Đây là có ý gì? Nàng vừa mới vào cửa đã nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh kéo tay Vũ Văn Cẩn. Mà trên bàn tay kia…
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút âm u.
Trong lòng đau đớn.
Nàng lập tức càng cảm nhận được cảm xúc của Mạc Thiếu Khanh khi nhìn thấy nàng thân thiết với người khác. Chỉ có điều…
Ánh mắt Tần Mộ Dao nhìn chằm chằm không chớp vào Mạc Thiếu Khanh.
Hắn đang trả thù mình sao?
Đây không phải là Mạc Thiếu Khanh mà nàng biết!
Tầm mắt mấy người đều lập tức dừng ở trên người Tần Mộ Dao đang đứng ở ngưỡng cửa. Trong mắt Vũ Văn Hạo Thiên xẹt qua một tia vui sướng. Thần sắc trong mắt Mạc Thiếu Khanh cũng vô cùng phức tạp…
Lẽ ra hắn nên thu tay lại, nhưng bàn tay lại không nghe theo khống chế, nắm chặt bàn tay đeo nhẫn kim cương của Vũ Văn Cẩn, không chịu buông ra.
Vũ Văn Cẩn nhìn thấy Tần Mộ Dao, phong thái của nàng phút chốc co lại.
Ở trước mặt Tần Mộ Dao, nàng luôn có cảm giác mình là một con vịt con xấu xí. Mà nam nhân… đều thích nữ nhân phong hoa tuyệt đại rồi!
Theo bản năng nhìn thoáng qua Mạc Thiếu Khanh. Tay hắn còn nắm chặt tay nàng… Chỉ có điều, xúc cảm ấm áp truyền đến, trong lòng như là bị cái gì đó va chạm, ngọt ngào cuồn cuộn không ngừng dâng lên trong đáy lòng.
Nghĩ đến chiếc nhẫn kim cương, phút chốc hai mắt Vũ Văn Cẩn sáng ngời, hưng phấn kêu lên:
“Mộ Dao tỷ tỷ, tỷ xem, cái này có phải là rất đẹp không?”
Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, tia tối tăm trong mắt càng thêm thâm trầm.
Nàng đi vào trong tiệm, đứng trước mặt Mạc Thiếu Khanh, nhìn bàn tay hai người, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái.
Hắn đang làm cái gì vậy? Nữ tử nhà người ta tuyệt vời đến thế sao? Nhìn thấy nàng cũng không bỏ tay ra được?
“Quả thật rất đẹp.”
Tần Mộ Dao thản nhiên nói, cố nén sự không vui và ghen tỵ trong lòng, xoay người đi đến quầy tính tiền.
Còn một chiếc nhẫn nữa đang nằm ở đó. Thoạt nhìn như vậy có cảm giác thật cô đơn.
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút châm chọc.
Mạc Thiếu Khanh cảm giác được Tần Mộ Dao đi lướt qua bên mình, tia không vui của nàng lọt vào đáy mắt hắn. Hắn cảm thấy như nóng lên, phút chốc buông tay ra, muốn gọi Dao Nhi lại. Nhưng không biết vì sao, đáy lòng có một âm thanh đang nói với hắn, bảo hắn mượn cơ hội này để thử xem vị trí của mình ở trong lòng Dao Nhi.
Vô số nghi vấn nhảy vào trong đầu.
Dao Nhi để ý đến hắn được bao nhiêu?
Liệu Dao Nhi có ghen với hình ảnh vừa rồi không?
Hắn nhìn Tần Mộ Dao, lại phát hiện trong mắt nàng đã bình tĩnh lại. Khẽ nhíu mày.
Dao Nhi… không tức giận?
Trong lòng xẹt qua một chút mất mát, dường như trong nháy mắt tất cả máu trong người đều đông lại.
Nhớ tới mấy tối nay, mỗi khi hai người gần gũi, hắn đều nghe nàng thì thầm bên tai những lời yêu thương. Vì thế, trong lòng hắn đã vui mừng như điên. Nhưng, hắn đột nhiên lý trí.
Nói đến cùng thì Dao Nhi thật sự có thương hắn không?
Trong lòng hắn có chút hoang mang. Có lẽ những điều mình làm đã khiến nàng cảm động. Hoặc là nàng đã quen với việc có mình ở bên cạnh, vì nàng mà trả giá. Hoặc là cái mà nàng gọi là yêu… chỉ là nói lấy lệ, là ban thưởng cho hắn mà thôi.
Loại tình yêu đơn phương này, khiến hắn có cảm giác không an toàn, cảm giác một ngày nào đó mình sẽ mất Dao Nhi!
Hoặc, đây chính là nguyên nhân khiến trong khoảng thời gian này hắn trốn tránh nàng.
Nhưng, tuy rằng hắn cố ý tránh chạm mặt với Tần Mộ Dao, không một giây một phút nào trong lòng hắn lại không nghĩ đến nàng.
Sự chua xót trong lòng Mạc Thiếu Khanh lại càng đậm đặc hơn.
Dao Nhi không thương hắn thì sao chứ? Tình cảm của hắn với Dao Nhi đã không thể tự kềm chế được nữa rồi!
Nàng đã sinh trưởng ở trong lòng hắn. Nếu thật sự một ngày nào đó mất nàng, như vậy ngày đó chính là ngày hắn bị hủy diệt!
“Dao Nhi, nàng cũng đến chọn ngọc khí sao?”
Người lên tiếng nói chuyện là Vũ Văn Hạo Thiên.
Vừa rồi hắn vẫn quan sát thần sắc và cử động của hai người Mạc Thiếu Khanh và Tần Mộ Dao, trong lòng lập tức khẳng định lời đồn nghe được từ bên ngoài.
Quả nhiên là hai người đang giận nhau sao?
Vũ Văn Hạo Thiên đi đến đứng bên cạnh Tần Mộ Dao, ánh mắt dừng ở chiếc nhẫn kia, trong mắt dâng lên một chút cao thâm.
“Đúng vậy! Nhưng không may, hình như đã quấy rầy người nào đó!”
Tần Mộ Dao chớp mắt, thản nhiên nói.
Nàng đã phải hết sức cố nén ý nghĩ muốn lôi Mạc Thiếu Khanh đi, tận lực biểu hiện là mình không thèm để ý. Nhưng nàng phát hiện, mình càng ngày càng để ý đến hắn.
“Ha ha… Dao Nhi nói thật buồn cười, làm sao có thể là quấy rầy được chứ? Ta đang muốn chọn một tấm ngọc bội, Dao Nhi giúp ta nhìn xem tấm nào thích hợp nhất, được không?”
Trong mắt Vũ Văn Hạo Thiên xẹt qua một tia sáng, ý cười trên khóe miệng tràn ngập hứng thú.
Tần Mộ Dao giật mình.
Hiện tại nàng làm gì còn hứng thú giúp người khác chọn đồ chứ. Nhưng nàng cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của Vũ Văn Hạo Thiên. Ánh mắt dừng ở hai tấm ngọc bội trên tay hắn, tùy ý nhìn lướt qua, chỉ vào tấm màu tím trên tay phải của hắn.
“Tấm này không tệ, màu tím đại biểu cho phú quý. Hạo Thiên vốn là người đại phú đại quý, tấm này có thể phụ trợ cho khí chất của Hạo Thiên.”
“Thật không? Ta cũng đã nghĩ là sẽ lấy tấm này đó! Cứ như vậy đi, ta sẽ lấy tấm này. Tiểu nhị, gói lại cho ta!”
Vũ Văn Hạo Thiên nói hùa theo, ánh mắt như có như không liếc nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái, rõ ràng phát hiện nụ cười tươi vừa rồi trên mặt hắn đã trở thành âm u, mà hai tay nắm chặt thành quyền kia cũng đã thể hiện rõ cảm xúc trong lòng hắn ta.
Trong lòng xẹt qua một chút đắc ý.
Không biết phải có trình độ thế nào thì mới có thể khiến Mạc Thiếu Khanh hoàn toàn bùng nổ!
Mà Vũ Văn Cẩn ở bên này, nhìn thấy sự chú ý của Mạc Thiếu Khanh hoàn toàn không đặt trên người mình, trong lòng xẹt qua một chút mất mát.
Tính cách của nàng vốn hào sảng, hơn nữa suy nghĩ phóng khoáng, không hề chú ý tới gợn sóng trong mắt Mạc Thiếu Khanh.
Nàng thích Mạc Thiếu Khanh, từ lần đầu tiên gặp mặt nàng đã thích rồi! Tuy rằng Mạc Thiếu Khanh đã thú Mộ Dao tỷ tỷ, nhưng không phải nam nhân Bắc Tĩnh quốc đều có thể tam thê tứ thϊếp sao? Nếu người nọ là Tần Mộ Dao, nàng sẽ không thèm để ý đến chuyện thiệt thòi mà làm thϊếp! Dù sao trong lòng nàng biết, mình so với Tần Mộ Dao, ở phương diện nào cũng đều kém cỏi!
“Thiếu Khanh, huynh còn chưa nói là nhìn có được hay không đó!”
Vũ Văn Cẩn muốn dùng chiếc nhẫn trong tay để lôi kéo sự chú ý của Mạc Thiếu Khanh.
Mạc Thiếu Khanh khẽ nhíu mày, suy nghĩ quay trở lại chiếc nhẫn vừa rồi. Trong lòng hắn vẫn không từ bỏ ý định lấy nhẫn tặng cho Dao Nhi, đang muốn mở miệng bảo Vũ Văn Cẩn tháo nhẫn ra, lại nghe thấy giọng nói của Tần Mộ Dao từ bên kia truyền đến.
“Thanh Lam, bảo quản sự đem đồ ta đặt ra đây!”
Ngữ khí của Tần Mộ Dao mang theo nồng đậm không vui.
‘Thiếu Khanh’? Vũ Văn Cẩn và Mạc Thiếu Khanh rất thân thuộc sao?
Trong lòng nàng vô cùng để ý đến cách xưng hô này.
Lúc này nàng lại không phát hiện ra du͙© vọиɠ chiếm hữu của mình với Mạc Thiếu Khanh cũng không hề ít.
“Vâng, Công chúa!”
Thanh Lam nheo mắt, đương nhiên là đã nghe ra trong giọng nói của Công chúa có tia sắc bén.
Nàng vừa vào cửa, nhìn thấy trên tay Vũ Văn tiểu thư chính là nhẫn kim cương, trái tim lập tức liền giật thót.
Đó là đồ mà Công chúa đặt… lại còn… Phò mã gia…
Nghĩ đến đây, Thanh Lam theo bản năng liếc nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái, mang theo vài phần thầm oán.
“Quản sự, có thể lấy đồ ra được không!”
Tuy rằng Thanh Lam đã biết thứ đồ đó ở ngay bên ngoài, nhưng vẫn không thể không nói vậy. Trong lòng thầm oán.
Rõ ràng đã dặn dò rồi, đây là thứ đặc biệt, không được tùy tiện cho người ta xem. Ai ngờ quản sự lại còn lấy ra trưng bày.
“Cái này…cái này…”
Tầm mắt quản sự liếc tới liếc lui giữa mấy người, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào cho phải.
Hóa ra người đặt làm đồ là Công chúa. Nhưng hình hình hiện tại… Sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, hắn đã không dám ôm tâm lý cầu may mà đem nhẫn kim cương ra trưng bày trong tiệm.
“Làm sao vậy? Chỉ lấy đồ thôi mà khó xử như vậy sao?”
Tần Mộ Dao lạnh giọng nói.
Nghĩ đến chuyện mình vì muốn đem lại niềm vui cho Mạc Thiếu Khanh nên đã đặc biệt thiết kế một sơ đồ phác thảo, mua được một viên kim cương ‘không đáng giá tiền’ từ tay một thương nhân, bảo Thanh Lam thay nàng giao cho hiệu buôn Mạc gia chế tạo ra một đôi nhẫn thú.
Nhưng không ngờ, mình còn chưa nhìn thấy thành phẩm, ngược lại đã bị những người khác đeo vào tay. Không chỉ có như thế, lại còn do người nào đó đeo cho nàng ta nữa chứ?!
Theo tưởng tượng của nàng thì sẽ là Mạc Thiếu Khanh vẻ mặt cưng chiều đeo nhẫn cho nàng, mà cảnh tượng hiện tại… lại châm chọc như vậy!
Trong lòng như là bị sụp đổ, có chút không thở nổi, cảm giác được trong ngực dâng lên một tia đau đớn.
Trái tim quản sự run lên, đành phải kiên trì đi đến trước mặt Đại thiếu gia và Vũ Văn tiểu thư.
“Đại… Đại thiếu gia, cái này… đồ trang sức này là làm theo yêu cầu của Công chúa, người xem…”
Quản sự vươn tay, uyển chuyển biểu đạt ý tứ của mình.
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra.
Đây là làm theo yêu cầu của Dao Nhi? Sao trước đó hắn lại không biết?
Vũ Văn Cẩn cau mày, nhìn chiếc nhẫn trên tay.
Đây là đồ làm theo yêu cầu của Mộ Dao tỷ tỷ sao? Vậy…
Nhưng nàng thật sự rất thích!
Dưới ánh mắt thúc giục của quản sự, nàng có chút không nỡ tháo nhẫn ra, khó xử giao cho quản sự.
Nhưng nhẫn kim cương vừa rời tay, nàng lại vội cầm trở lại, cố lấy dũng khí đi đến trước mặt Tần Mộ Dao, kéo tay Tần Mộ Dao.
“Mộ Dao tỷ tỷ, tỷ tặng nó cho ta được không? Ta mua với giá gấp năm.”
Trong mắt Vũ Văn Cẩn chứa đựng chờ mong và khẩn cầu, nàng thật sự thích vật này!
Tần Mộ Dao hơi hơi giật mình, nhìn Vũ Văn Cẩn.
Tặng cho nàng ta?
Hình ảnh Mạc Thiếu Khanh kéo tay nàng ta lại một lần nữa nhảy vào trong đầu nàng.
Tần Mộ Dao chớp mắt, ánh mắt dừng ở trên chiếc nhẫn giành cho nam.
Chiếc nhẫn này, nàng đã cho người mài viên kim cương thành vô số mặt nhỏ xíu, cả viên kim cương đang phát ra ánh sáng rực rỡ. Đây là giành cho Mạc Thiếu Khanh! Là một đôi với chiếc mà Vũ Văn Cẩn đang cầm trên tay kia a!
“Vậy phải làm thế nào đây? Hai chiếc này là một đôi đó! Nếu tặng một chiếc cho muội, chiếc còn lại hẳn là sẽ rất cô đơn đấy?”
Tần Mộ Dao thản nhiên nói.
Thân thể Mạc Thiếu Khanh đột nhiên ngẩn ra.
Một đôi sao?
Vừa rồi hắn chỉ chú ý tới chiếc này vì nó sẽ thích hợp với Dao Nhi, lại không chú ý chiếc còn lại.
Một đôi? Chiếc kia là để cho ai?
Trong lòng đột nhiên vừa động.
Là… hắn sao?
Nghĩ đến đây, Mạc Thiếu Khanh theo bản năng nhìn về phía Tần Mộ Dao.
Đối diện với tầm mắt thản nhiên của nàng, muốn nhìn thấy cái gì đó trong ánh mắt nàng.
Nhưng… lúc này, Tần Mộ Dao đang tránh ánh mắt của hắn. Tầm mắt hai người lần lượt thay đổi, tâm tình Tần Mộ Dao cũng phiền chán nên đặt chiếc nhẫn trong tay lên quầy.
“Quên đi, đôi này, ta không cần nữa!”
Lạnh lùng bỏ lại một câu, Tần Mộ Dao rảo bước chân đi ra ngoài cửa hiệu.
“Thanh Lam, chúng ta đi!”
Hiện tại nàng chỉ mong mau chóng rời khỏi chỗ này!
Hành động bất ngờ của Tần Mộ Dao khiến mấy người trong tiệm đều ngẩn ra.
Vũ Văn Cẩn sau một lát sửng sốt, nét mặt lập tức xẹt qua một chút vui sướng.
Đây có nghĩa là Mộ Dao tỷ tỷ tặng nhẫn cho nàng sao?
Bàn tay nắm chặt chiếc nhẫn, trong lòng vui vô cùng.
Vũ Văn Hạo Thiên nhìn cảnh tượng này, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Xem ra sự giận dỗi của hai người này quả thực là không hề nhỏ rồi!
Mà Mạc Thiếu Khanh nhìn bóng dáng Tần Mộ Dao rời đi, trong mắt hiện lên một chút sâu thẳm.
***
Nổi giận đùng đùng ra khỏi cửa lớn của hiệu ngọc khí, giờ phút này nơi Tần Mộ Dao không mong muốn quay về nhất chính là Mạc phủ. Nghĩ đến kế hoạch tối hôm nay của mình, xem ra đã đi toi rồi!
Bóng dáng Mạc Thiếu Khanh hiện lên trong đầu nàng. Tần Mộ Dao lập tức cảm thấy phiền muộn không thôi. Thầm nghĩ muốn phát tiết sự tức giận tích tụ trong lòng.
Mạc Thiếu Khanh chết tiệt!
Mạc Thiếu Khanh chết tiệt!
Tần Mộ Dao không ngừng rủa thầm trong lòng!
Đột nhiên, đi đến trước một tửu lâu, Tần Mộ Dao liền dừng lại.
Sau tất cả, nàng muốn… uống rượu!
Đang muốn đi vào, lại phát hiện đây là tửu lâu mà Mạc gia mới mở. Lại một lần nữa nghĩ tới Mạc Thiếu Khanh, bước chân đột nhiên dừng lại, lập tức xoay người rời đi!
***
Trong một tửu quán nhỏ.
Trong một căn phòng nhỏ, Tần Mộ Dao gọi loại rượu tốt nhất, uống từng ngụm lớn, ánh mắt sắc bén.
“Công chúa, đừng nữa uống!”
Trong mắt Thanh Lam ngầm dâng lên tia lo lắng, muốn tiến lên giật lấy chén rượu trong tay Tần Mộ Dao, nhưng lại bị Tần Mộ Dao linh hoạt né được.
“Thanh Lam, rượu thật đúng là đồ tốt. Lại đây, ngươi cũng nếm thử đi!”
Tần Mộ Dao đã có vài phần men say, lôi kéo Thanh Lam ngồi xuống bên cạnh mình, tự mình rót cho nàng ta một chén rượu, nhét vào trong tay nàng ta.
“Công chúa… Người đã say rồi!”
Thanh Lam cầm chén rượu không biết làm thế nào cho phải.
Nếu biết trước rằng sẽ như vậy, vừa rồi lẽ ra nàng nên ngăn cản Công chúa đi uống rượu. Không! Lẽ ra hôm nay nàng sẽ không cho Công chúa ra khỏi cửa!
Nhưng Công chúa lại cố tình muốn đích thân tới lấy đôi nhẫn kia. Nói là như vậy mới có thể biểu đạt được tâm ý của người với Phò mã!
Nhớ tới chuyện đã xảy ra ở tiệm ngọc khí vừa rồi, tuy bề ngoài Công chúa cố trấn tĩnh, nhưng trong lòng lại rất tức giận.
Nghĩ đến đây, Thanh Lam không khỏi thở dài.
“Say, ai nói ta say? Ai nói ta say! Ta không say! Ta thật sự tỉnh táo đó! Làm sao có thể say?”
Tần Mộ Dao ngửa đầu, lại uống thêm một ngụm rượu. Nhìn cái chén không trong tay, lông mày Tần Mộ Dao nhíu chặt.
“Thiếu Khanh, sao chàng lại kéo tay nàng ta chứ? Sao chàng lại đeo chiếc nhẫn của ta lên tay người khác vậy?…”
Tần Mộ Dao thấp giọng thì thầm. Giọng nói mơ hồ mang theo một tia nức nở.
Vì sao trong đầu của nàng vẫn còn có bóng dáng Mạc Thiếu Khanh?
Ánh mắt Tần Mộ Dao dừng ở bình rượu trên bàn.
Đúng! Nhất định là nàng còn chưa say, cho nên vẫn còn nghĩ đến Mạc Thiếu Khanh! Say rồi thì không thể nghĩ được cái gì nữa!
Nghĩ đến đây, Tần Mộ Dao tiếp tục rót rượu vào trong chén, uống không ngừng, muốn tự chuốc say chính mình. Đến ngay cả Thanh Lam cũng không ngăn cản được!
Thanh Lam nhìn Tần Mộ Dao càng ngày càng say, lo lắng không thôi.
Lúc các nàng đi ra ngoài là ban ngày, mà bây giờ sắc trời bên ngoài đang dần dần tối lại. Hôm nay ra khỏi cửa, ngoại trừ nàng thì không còn ai khác. Hiện tại nàng không biết làm thế nào để đưa Công chúa hồi phủ đây.
***
Đêm buông xuống.
Mạc phủ đã treo đầy đèn lồng.
Mạc Thiếu Khanh đi vào Mạc phủ, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ở trong tiệm ngọc khí ngày hôm nay.
Dao Nhi đang tức giận với mình sao? Dù sao lúc Dao Nhi vừa bước vào, bàn tay mình nắm chặt tay Vũ Văn Cẩn để tháo nhẫn ra lại không có buông ra.
Hắn rõ ràng nhớ rõ câu đầu tiên Dao Nhi gọi hắn hàm chứa vài phần tức giận!
Trong lòng lập tức dâng lên một tia vui sướng, nhưng giây tiếp theo vui sướng lại cứng đờ.
Dao Nhi không thích đồ của mình bị người khác chạm vào, hay là thật sự để ý đến mình?
Ngay cả khôn khéo như hắn, trong chuyện tình yêu, đối với tâm tư của Tần Mộ Dao, hắn vẫn không thể xác định.
Lúc này trong lòng hắn mâu thuẫn, muốn nhanh chóng trở lại tiểu viện gặp Dao Nhi, nhưng lại sợ hãi sau khi nhìn thấy Dao Nhi, mình lại sẽ theo bản năng mà bày ra vẻ mặt lạnh lùng với nàng.
Sau ngày đó, đêm nào hắn cũng muốn nàng đến điên cuồng, muốn giữ lấy nàng, đạt được cảm giác an toàn. Nhưng, vừa đến ban ngày, cảm giác an toàn của hắn liền biến mất.
Hắn không xác định mình có thể nắm chắc được Dao Nhi hay không. Nàng chắc chắn là phượng hoàng bay cao phía chân trời!
Chậm rãi đi về phía tiểu viện.
Không biết Dao Nhi đang làm gì?
Trong đầu lướt qua vô số hình ảnh, Mạc Thiếu Khanh không hề nhận thấy bước chân của mình càng lúc càng nhanh!
***
“Vừa rồi nghe Hồng Anh tỷ tỷ nói, tối hôm nay trong tiểu viện Công chúa bố trí tặng cho Đại thiếu gia một chuyện ngạc nhiên. Thật tốt quá, cuối cùng là chuyện ngạc nhiên gì nhỉ?”
“Nghe ngóng thì có ích lợi gì? Ngươi lại không thể vào trong tiểu viện để xem được. Nhưng mà nói đi nói lại, hình như hai ngày nay Đại thiếu gia có việc gì đó đặc biệt. Nghe Hồng Anh tỷ tỷ nói, Công chúa vì Đại thiếu gia mà hình như đã gầy đi thì phải!”
“Ta thấy là Đại thiếu gia gầy đi đó! Lần trước trên lưng bị thương, sau đó lại bị đông lạnh trong tuyết. Thật ra ta cảm thấy Đại thiếu gia vì Công chúa mà làm không ít chuyện đâu!”
“Theo ta thấy a, hai người bọn họ thực sự yêu thương nhau. Nhưng mà hai ngày nay các nha hoàn đều cảm thấy Đại thiếu gia đang cố ý trốn tránh Công chúa đó!”
“Chẳng lẽ phu thê bọn họ cãi nhau?”
“Cãi nhau? Làm sao có thể! Đại thiếu gia là người dịu dàng như vậy, làm sao có thể cãi nhau với Công chúa? Hơn nữa ta nghe nói…”
Nha hoàn đang nói chuyện có ý bảo mọi người xúm lại, cố ý hạ thấp giọng nói. Lời của nàng ta vừa nói xong, trên mặt các nha hoàn khác liền lập tức đỏ bừng, không cần đoán cũng biết nha hoàn kia nói cái gì đó ái muội.
“Ai nha, Tiểu Thúy tỷ, cái này mà tỷ cũng biết? Thật sự là mắc cỡ chết người!”
Mấy người lập tức ồn ào.
“Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nữa nói. Cẩn thận Hồng Anh tỷ tỷ và Thanh Lam tỷ tỷ nghe được, lại mất hứng!”
Giọng nói của mấy người càng ngày càng xa. Bóng dáng Mạc Thiếu Khanh cũng bước ra từ bóng cây cách đó không xa.
Ngay cả bọn nha hoàn cũng nhìn ra hắn đang cố ý tránh né Dao Nhi, Dao Nhi thông minh ra sao, nhất định cũng đã nhận ra rồi!
Dao Nhi không vui sao?
Ánh mắt lóe lóe.
Hắn cũng không biết cảm giác trong lòng mình có phải là đang giận dỗi Dao Nhi hay không?
Dao Nhi gầy sao?
Mấy tối nay ôm nàng, chỉ không ngừng muốn nàng, thật ra không lưu ý đến tình trạng thân thể của nàng.
Lông mày hơi nhíu, trong lòng mơ hồ dâng lên một tia lo lắng. Toàn bộ thân thể vội vã đi về phía tiểu viện.
Mặc kệ cuối cùng trong lòng mình nghĩ như thế nào, giờ này khắc này, hắn chỉ biết là mình phải mau chóng nhìn thấy Dao Nhi.
Đẩy cửa ra Mạc Thiếu Khanh cảm thấy nghi hoặc vì trong viện vô cùng im ắng.
Trước đây, Dao Nhi đều ngồi trong tiểu viện, sao hôm nay lại…
Nheo mắt, hắn nói với mình.
Có lẽ Dao Nhi ở trong phòng.
Trong lòng dâng lên một tia hy vọng, rất nhanh tiêu sái đi tới cửa, đẩy cửa phòng ra.
“Dao Nhi…”
Trong phòng không có tiếng trả lời của Tần Mộ Dao. Mạc Thiếu Khanh giật mình.
Hay là Dao Nhi đang tức giận chuyện hôm nay?
Lập tức hối hận vì sao lúc ấy mình lại chẳng có hành động gì ? Vội vã tìm khắp các ngóc ngách, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tần Mộ Dao.
Dao Nhi đâu rồi? Vì sao không có ở trong phòng?
Trên mặt Mạc Thiếu Khanh lộ ra một tia lo lắng, lập tức tìm khắp toàn bộ tiểu viện. Dường như Tần Mộ Dao đã biến mất, khiến trong lòng hắn xẹt qua một chút bối rối.
Nhớ tới lời nói vừa rồi của nha hoàn, trong mắt Mạc Thiếu Khanh phút chốc sáng ngời.
Dao Nhi muốn đem đến cho hắn một sự ngạc nhiên, nàng sẽ không biến mất!
Mạc Thiếu Khanh an ủi mình như vậy.
Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng ở trên bàn cơm. Trên đó bày đầy món ngon. Hắn phát hiện ra đó đều là những món mà hắn thích. Trên bàn còn đặt hai cây nến đỏ.
Đây là Dao Nhi chuẩn bị cho mình sao?
Chỉ vừa nhìn thấy, đã biết nàng đã tốn không ít tâm tư!
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên một trận huyên náo. Trong lòng Mạc Thiếu Khanh vui vẻ, nhất định là Dao Nhi đã trở lại. Trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười, Mạc Thiếu Khanh bất chấp mấy ngày hôm trước mình đã xa cách với Dao Nhi, vội vàng ra ngoài cửa nghênh đón…
Nhưng, nhìn thấy Tần Mộ Dao nằm trên lưng Thương Kì Nhiên, ánh mắt căng thẳng, trong lòng Mạc Thiếu Khanh dâng lên một tia ghen tuông.
Thương Kì Nhiên nhìn thấy thần sắc trong mắt Mạc Thiếu Khanh, trong lòng lập tức hiểu ra Thiếu Khanh đang hiểu lầm.
Mấy ngày nay hắn cũng thấy Thiếu Khanh không được tự nhiên. Bọn họ đã là hảo hữu nhiều năm, đối với chuyện liên quan đến Tần Mộ Dao, hắn ta thường xuyên biểu hiện ra ngoài. Trong lòng hắn ta nghĩ cái gì, làm sao hắn lại không nhìn ra chứ?
Đi đến trước mặt Mạc Thiếu Khanh, Thương Kì Nhiên thả Tần Mộ Dao ra, ấn vào trong lòng Mạc Thiếu Khanh, mặt không chút thay đổi nói:
“Dao Nhi uống rượu, vừa rồi ta gặp được giữa đường, liền đưa về cho huynh.”
“Cảm… Cảm ơn.”
Nghe Thương Kì Nhiên giải thích, vẻ u sầu vừa rồi trong lòng Mạc Thiếu Khanh liền sáng ngời.
Ôm Tần Mộ Dao vào trong ngực, nhìn Tần Mộ Dao say đến bất tỉnh nhân sự, trong mắt xẹt qua một chút thương tiếc. Mùi rượu trên người nàng đập vào mặt hắn, không khỏi nhíu nhíu mày.
Sao Dao Nhi lại có thể uống nhiều rượu như vậy?
Ánh mắt Thương Kì Nhiên lóe lóe, lại mở miệng.
“Hình như nàng rất không vui!”
Lúc hắn gặp nàng trên đường, cũng không dám tin vào hai mắt của mình. Lúc đó, Tần Mộ Dao còn say hơn cả hôm ở thành Cẩm Tú, trong miệng lại gọi tên Mạc Thiếu Khanh. Đến ngay cả hắn cũng có thể cảm nhận thấy trong lòng nàng không vui.
Thân thể Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra.
Dao Nhi không vui sao? Xem ra nhất định là nàng vô cùng để ý chuyện hôm nay!
Nghĩ đến đây, lông mày Mạc Thiếu Khanh càng nhăn chặt thêm.
Cuối cùng Thương Kì Nhiên liếc mắt nhìn hai người thật sâu một cái, lập tức xoay người rời đi.
Mạc Thiếu Khanh ôm Tần Mộ Dao, xoay người vào cửa. Mặt Tần Mộ Dao tì vào ngực hắn, hai mắt nhắm nghiền. Nàng ngửi được hương vị quen thuộc, theo bản năng rúc rúc vào trong lòng hắn.
Mạc Thiếu Khanh nhận thấy động tác đáng yêu của nàng, trong mắt xẹt qua một chút cưng chiều.
“Dao Nhi, ta nên làm gì với nàng đây?”
Mạc Thiếu Khanh thở dài một tiếng, càng ôm Tần Mộ Dao chặt hơn.
Mà lúc này, Tần Mộ Dao đột nhiên mở hai mắt, bắt đầu vặn vẹo thân thể. Động tác khiến Mạc Thiếu Khanh nhíu nhíu mày, sợ nàng không để ý lại ngã xuống.
Tần Mộ Dao thoát khỏi vòng tay Mạc Thiếu Khanh, đặt chân xuống đất, lảo đảo đi về phía chiếc bàn. Nhìn thấy đồ ăn đã được chuẩn bị, trên mặt dâng lên mỉm cười.
“Hồng Anh đã chuẩn bị xong rồi sao? Đều là đồ ăn mà Thiếu Khanh thích!”
Mạc Thiếu Khanh đi theo sau lưng Tần Mộ Dao, nhẹ nhàng đỡ thân thể nàng.
“Dao Nhi, cẩn thận một chút, đừng ngã!”
Tần Mộ Dao như là không nghe thấy lời nói của hắn. Ngồi thẳng trên ghế, ánh mắt mông lung nhìn một bàn mỹ thực, vẻ tươi cười trên mặt trở nên chua xót.
“Không có Thiếu Khanh, không có bữa tối trong ánh nến! Thanh Lam, đổ hết mấy thứ này đi thôi!”
Thanh Lam đang đứng ngoài cửa nghe tiếng nàng phân phó, đi vào phòng. Liếc nhìn Công chúa đang tựa vào bàn, lại nhìn Phò mã đang ở bên cạnh với vẻ mặt quan tâm, trong lòng giật mình, như là hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở miệng:
“Phò mã, nô tỳ có chút chuyện biết là không nên nói. Nô tỳ không biết vì sao người cố ý lảng tránh Công chúa, nhưng mấy ngày nay Công chúa thật sự không vui. Nàng biết người đang giận nàng, cho nên muốn làm vài chuyện để người vui vẻ. Để lấy lòng người, đến ngay cả Hoàng Hậu nương nương đã vài lần truyền lời, bảo nàng tiến cung nàng cũng đều không đi.
Đôi nhẫn hôm nay là do Công chúa tự mình thiết kế, cho người chế tạo ra. Nàng muốn tặng nhẫn để đem lại niềm vui cho người, nói rằng từ trước đến nay đều là người tặng nàng lễ vật, hiện tại nàng muốn tặng người một lễ vật đặc biệt. Tối nay còn chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến. Nàng nói, hôm nay nhất định phải làm cho hai người trở lại như trước kia, nhưng…”
Thanh Lam nhìn sắc mặt tái nhợt trong mắt dâng lên hối hận của Mạc Thiếu Khanh, nàng không khỏi giật mình. Không tiếp tục nói thêm gì nữa, liếc mắt nhìn Tần Mộ Dao một cái, Thanh Lam thức thời rời khỏi phòng.
Mạc Thiếu Khanh thật không ngờ hành động mấy ngày nay đã khiến Dao Nhi để ý như vậy. Trong lòng dâng lên áy náy nồng đậm, nắm chặt tay Tần Mộ Dao.
“Dao Nhi, thực xin lỗi… thực xin lỗi…”
Mình bị làm sao vậy? Mình yêu nàng như vậy, quyết tâm muốn bảo vệ nàng cả đời, sao có thể bởi vì trong lòng mình không chắc chắn mà tra tấn Dao Nhi như vậy? Dù cho Dao Nhi không thương hắn, chỉ cần có thể canh giữ ở bên cạnh nàng, không phải hắn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng hay sao?
Vì sao lại nổi lòng tham như vậy? Trong chuyện tình yêu này, không phải ngay từ đầu hắn đã cam tâm tình nguyện trả giá rồi sao?
“Dao Nhi… thực xin lỗi!”
Mạc Thiếu Khanh kéo Tần Mộ Dao qua, ôm nàng thật chặt vào trong ngực.
Hắn thật là đáng chết a!
Tần Mộ Dao nghe thấy dường như bên tai có giọng nói của Mạc Thiếu Khanh, lông mày không khỏi nhăn lại. Từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, rõ ràng nhìn thấy trước mặt mình là một khuôn mặt phóng đại, thần sắc trên mặt lại đang áy náy?
Áy náy sao?
Lông mày Tần Mộ Dao càng nhăn chặt, lập tức khóe miệng xẹt qua một chút chua xót.
Thiếu Khanh đang giận mình mà! Sao có thể lộ ra thần sắc như vậy? Nhất định là mắt nàng có vấn đề!
“Thiếu Khanh, chàng đừng tự giận mình, được không? Đúng rồi, ta đã chuẩn bị nhẫn kim cương cho chàng, chúng ta mỗi người một chiếc. Ta muốn khóa tay chàng lại, để chàng vĩnh viễn chạy không được!”
Tần Mộ Dao đang say bắt đầu nói năng lộn xộn, trong mắt lóe lên ánh sáng trong suốt.
Mình thật vất vả mới tìm được kim cương. Đúng rồi, hôm nay nàng đến tiệm ngọc khí lấy về, giờ nàng sẽ đeo cho Thiếu Khanh.
Tần Mộ Dao sờ khắp nơi trên người tìm hai chiếc nhẫn, nhưng không thể nào tìm thấy được. Lập tức, trong lòng nàng bắt đầu hoảng.
Sao lại không thấy đâu? Đó là thứ mà nàng muốn dùng để xoa dịu sự giận hờn của Thiếu Khanh, sao có thể biến đâu mất rồi?
Lúc này vì Tần Mộ Dao đang say rượu, dường như thật sự đã quên mất chuyện đã xảy ra ở trong tiệm ngọc khí. Căn bản là nàng chưa hề lấy đôi nhẫn đó.
“Làm sao có thể không thấy đâu? Thiếu Khanh? Thực xin lỗi, nhất định là ta không cẩn thận đã đánh mất rồi!”
Tần Mộ Dao nhíu chặt mi, thần sắc bối rối không biết làm sao.
Hành động của Tần Mộ Dao khiến trong lòng Mạc Thiếu Khanh dâng lên một trận đau đớn.
Cuối cùng thì hắn đã làm gì vậy? Sao Dao Nhi có thể không cần mình chứ?
Nếu không cần hắn, dựa vào tính tình của nàng, sẽ không chịu đựng những ngày lãnh đạm của hắn.
Nếu không cần hắn, nàng sẽ không thiết kế ra một đôi nhẫn, càng sẽ không uống rượu đến say mèm, tự biến mình thành chật vật đến không chịu nổi như vậy!
Nếu nàng không cần hắn, giờ phút này trong mắt nàng sẽ không toát ra thần sắc bi thương như vậy!
Sao hắn có thể ngu xuẩn đến nỗi không nhìn thấy?
“Dao Nhi, không việc gì, không phải nàng làm mất!”
Mạc Thiếu Khanh tiến lên lại một lần nữa ôm Tần Mộ Dao vào trong ngực, để khuôn mặt nàng áp vào ngực mình.
Trong đêm hắn bị đông cứng, chính nàng đã dùng nhiệt độ cơ thể để giúp hắn loại trừ rét lạnh, sao hắn lại quên mất rồi?
“Thiếu Khanh, thực xin lỗi… thực xin lỗi…”
Tần Mộ Dao không ngừng nỉ non. Mỗi một câu ‘thực xin lỗi’ đều như đâm thẳng vào trong lòng Mạc Thiếu Khanh, dâng lên một trận đau đớn.
“Dao Nhi…”
Giọng nói của Mạc Thiếu Khanh mang theo một tia nghẹn ngào.
Không phải người nên nói ‘thực xin lỗi’ chính là hắn sao?
“Thực xin lỗi… Ta đã đánh mất nhẫn rồi!”
Phút chốc trong mắt Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra, khóe miệng xẹt qua một chút chua xót.
Xem ra hiện tại không có nhẫn thì không thể trấn an được Dao Nhi rồi.
Ôm lấy Tần Mộ Dao, hai người ngồi xuống trước bàn ăn. Một bàn mỹ thực tản ra hương thơm. Mạc Thiếu Khanh lấy từ trong lòng ra một cái hộp gấm, đưa tới trước mặt Tần Mộ Dao.
“Dao Nhi, không phải nàng làm rơi nhẫn. Nhẫn đang ở chỗ ta đây này.”
Trên thực tế, sau khi Tần Mộ Dao rời khỏi tiệm ngọc khí, Vũ Văn Cẩn liền hỏi quản sự để mua đôi nhẫn này. Hắn lập tức nói cho nàng biết, đôi nhẫn này không thể bán được!
Đó là đồ Dao Nhi đặt làm, sao có thể đeo trên tay người khác!
Tần Mộ Dao tiếp nhận hộp gấm, mở ra vừa thấy, đôi mắt lập tức sáng ngời.
Đây đúng là nhẫn của nàng! Hoàn hảo, nàng không làm rơi nhẫn. Nhẫn vẫn hoàn hảo không tổn hao gì đang nằm trong tay nàng!
Lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Có nhẫn, nàng có thể dựa theo kế hoạch đem lại niềm vui cho Thiếu Khanh, làm cho hắn không giận mình nữa!
Vui sướng lấy nhẫn ra khỏi hộp gấm, ngước mắt nhìn nam nhân đang ôm mình.
“Thiếu Khanh, ta đeo cho chàng, được không?”
“Được!”
“Đeo xong, chàng không được lãnh đạm với ta! Không được lại cố ý tránh né ta! Không được không trở về nhà ăn cơm cùng ta! Không được…”
“Được! Ta đáp ứng nàng!”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh cay xè không thôi. Một giọt nước mắt trong veo từ hai má chảy xuống.
Cho dù Dao Nhi có nói bao nhiêu cái ‘không được’, hắn cũng sẽ không chút do dự mà đáp ứng. Chính hắn đã khiến Dao Nhi chịu khổ.
Lập tức, trong lòng hắn hối hận không thôi.
Tần Mộ Dao có được sự hứa hẹn của hắn, trên mặt lập tức nở rộ ra một chút tươi cười, nâng tay Mạc Thiếu Khanh lên, đeo chiếc nhẫn kia vào ngón tay áp út của hắn. Đeo xong đưa lên ngắm nghía cẩn thận, vừa lòng gật đầu, ngước mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh, ôm chặt cổ hắn.
“Thiếu Khanh, trói chàng lại! Cả đời ta sẽ không thả chàng ra!”
“Ừ, ta cũng sẽ không cho nàng buông tay!”
Mặc kệ Dao Nhi yêu hắn được bao nhiêu, mặc kệ trong lòng mình cuối cùng có cảm giác an toàn hay không, không phải khiến Dao Nhi hạnh phúc, khiến Dao Nhi vui vẻ mới là mục đích cuối cùng của hắn ngay từ lúc ban đầu hay sao?
“Thiếu Khanh…”
“Ừm?”
“Đến lượt chàng đeo cho ta!”
Tần Mộ Dao kéo giãn khoảng cách giữa hai người, vươn tay ra! Đưa hộp gấm đến trước mặt Mạc Thiếu Khanh, trên mặt tươi cười ngọt ngào khiến Mạc Thiếu Khanh không khỏi say mê.
Mạc Thiếu Khanh thật cẩn thận lấy chiếc nhẫn kia ra, cũng đeo vào ngón tay áp út của nàng, trong mắt xẹt qua một chút cưng chiều. Hắn nói với chính mình:
Hắn cũng trói Dao Nhi lại!
Bàn tay hai người nắm chặt, dưới ánh sáng của dạ minh châu, hai chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng ngọc. Tần Mộ Dao tựa vào trong vầng ngực rắn chắc của Mạc Thiếu Khanh. Tuy vẫn say rượu, nhưng, khóe miệng lại dâng lên một chút ý cười nhu hòa.
“Dao Nhi…”
Mạc Thiếu Khanh nhẹ giọng kêu lên.
Hắn muốn lại một lần nữa nói cho nàng, nói những lời hứa hẹn của hắn với nàng. Nhưng không thấy nữ nhân trong lòng đáp lại. Nghi hoặc cúi đầu, nhìn thấy cả thiên hạ đã ngủ say rồi, trong mắt xẹt qua một chút cưng chiều.
Ngủ nhanh vậy sao?
Lắc đầu một cách bất đắc dĩ, Mạc Thiếu Khanh thật cẩn thận ôm lấy nàng, đưa nàng đến giường lớn. Dọc đường đi, hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau, hai chiếc nhẫn chạm vào nhau chưa hề tách ra.
“Dao Nhi… Ta yêu nàng!”
Đặt Tần Mộ Dao ở trên giường, in một nụ hôn lên khóe miệng nàng. Trong mắt Mạc Thiếu Khanh tràn đầy cưng chiều và tình yêu.
Không biết ngày mai sau khi Dao Nhi tỉnh táo lại, phát hiện chiếc nhẫn kim cương trên tay mình thì sẽ có vẻ mặt như thế nào?