Lãnh Phong nhìn theo cô:"Tiểu Niệm, em quên anh thật sao? Anh là Lãnh Phong của em đây mà".
Lúc đó, cô chỉ thấy hai chân mình bủn rủn, không đi nổi nữa, là Lãnh Phong của cô sao?
Vậy là hắn vẫn chưa chết sao?
Cô quay người lại, nước mắt rơi xuống, chảy dài trên má cô, miệng cô khẽ mở, mấp máy vài lời:"Là anh thật sao?".
"Là anh đây"_Lãnh Phong bước gần đến, lấy tay lau nước mắt cho cô, rồi ôm chầm lấy cô:"Xin lỗi em, là anh đang khiến em phải buồn lòng, xin lỗi em".
Cô ôm chặt lấy Lãnh Phong, dường như cô không biết nói gì nữa.
Bây giờ cô cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc.
Lãnh Phong chưa chết.
"Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện ".
Cô gật đầu.
Lát sau, Lãnh Phong lái xe đưa cô đến một quán nước ở gần đó.
Cô và hắn ngồi đối diện nhau.
Lãnh Phong:"Em sống tốt chứ?"
"Tạm ổn, mà anh hãy nói em nghe năm đó đã xảy ra chuyện gì, không phải người ngà của anh bảo anh đã chết rồi sao."
Lãnh Phong cười, kể đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe.
Cô nghe xong dần hiểu ra.
Hắn gặp tai nạn là thật!
Dường như tưởng rằng bản thân đã chết.
Nhưng gần đến phút cuối, sự sống của hắn dần xuất hiện.
Nhưng không đảm bảo. Hắn nói với người nhà nói với cô rằng hắn đã chết, vì Lãnh Phong sợ bản thân sẽ chết đi thật!
Và nhiều năm qua, hắn sang nước ngoài điều trị, chân hắn bị thương nghiêm trọng, khi đã lành hẳn hắn mới quyết định trở về đây, thành lập sự nghiệp, và muốn đi tìm cô.
Cũng may ông trời đã hắn gặp cô
"Anh là quản lí của quán bar sao?"
Đến cuối cùng cô đã hiểu, tất cả những gì hắn làm đều vì cô.
"Ừm, khi về đây anh đã từng nghe qua về sát thủ ẩn danh, có vẻ như người đó quá ác độc".
Nếu anh biết em là người đó, vậy anh có còn yêu am không?
Câu hỏi đó, cô rất muốn hỏi hắn, nhưng rồi cô chọn cách im lặng.
Lãnh Phong nhìn cô:"Tiểu Niệm, chúng ta làm lại từ đầu được không em?"
Thường Tiểu Niệm lưỡng lự, tại sao cứ mỗi đêm cô đều nhớ đến hắn.
Nhưng khi biết hắn còn sống cô chỉ vui, cò việc còn yêu hay không? Dường như cô không xác định được nữa.
Thấy cô im lặng, Lãnh Phong:"Em hết yêu anh sao?"
"Em..."_Thường Tiểu Niệm rụt tay lại:"Hãy để em suy nghĩ kĩ đã".
"Vậy là anh hiểu rồi, em hết yêu anh rồi? Vậy mà anh vẫn cho là em còn yêu".
Khuôn mặt Lãnh Phong đầy sự trách cứ ai oán.
"Tha lỗi cho em".
Thường Tiểu Niệm đứng dậy, cô đi khỏi quán nước.
Lãnh Phong vẫn ngồi im lìm.
- ---