Thấy cô mất tập trung khi nói chuyện với anh, anh như kiềm chế không được mà hôn vào đôi môi mềm mại của cô.
Điều đó làm cho cô thoáng giật mình, nụ hôn quá bất ngờ, cô mở hai mắt thật to nhìn anh, cố đẩy anh ra, nhưng mà có lẽ nụ hôn đó làm cho cô hoàn toàn mất đi ý thức, nó làm cho cô mềm nhũn người ra không còn sức lực.
"Ưm....ưm".
Mộ Cẩn Thiên không ngờ đôi môi này lại ngọt ngào đến như vậy?
Anh cũng hoàn toàn không dứt bỏ được.
Hôn nhau đúng hai phút, thì anh mới chịu buông cô ra, cô dường như mất hết không khí để thở, mà anh thì cứ hôn đến tê liệt, khi đã nhận được khí thì cô cứ như vậy mà thở hì hộc ra.
Mộ Cẩn Thiên ngồi ngay ngắn lại chỗ ngồi, lái xe rời đi, lúc này trong xe dường như im lặng, không khí cũng dần mất tự nhiên, Mộ Cẩn Thiên bắt lời:"Tiểu Niệm, cô có từng thích ai ngay cái nhìn đầu tiên chưa?".
"....."_Thường Tiểu Niệm trầm tư, cô hướng mắt nhìn ra bên người nơi có dãy người đang làm việc trong đêm, nói có ánh đèn mịt mờ chiếu sáng, tay cô chóng lên vành kính, chậm rãi đáp:"Chưa".
"Vậy cô chưa từng yêu ai sao?"_Mộ Cẩn Thiên vẫn tập trung lái xe.
"Ừ"_Thường Tiểu Niệm bỗng nhiên trở nên sắc lạnh:"Tôi không tin vào tình yêu, nó chỉ khiến con người trở nên rối rít, không xác định được phương hướng, dường như nếu yêu quá nhiều sẽ khiến ta lụy vào nó".
"Nếu như cô thật sự rơi vào một ái tình nào đó?"_Mộ Cẩn Thiên cảm thấy được cô và cô lúc ở hội trường là hai người khác nhau.
Có đôi khi cô sẽ đùa cũng có đôi khi cô trở nên sắc bén,làm cho người ta muốn người ta muốn tìm hiểu.
"Thì tôi sẽ tìm cách trốn thoát".
Nghe được câu trả lời quá mờ nhạt đó, anh cũng không định hỏi tiếp.
Thời gian sẽ làm cô thật sự hiểu ra thôi.
Không có trái tim nào làm bằng sắc đá cả, cô cũng vậy?
- --