Chương 1151
Lê Đức Dương hoảng sợ kéo góc áo mẹ Lê ở trốn ở sau hành lang.
“Sao mẹ lại có đứa con như mày chứ! Làm mẹ hết hồn!” Mẹ Lê vỗ tay Lê Đức Dương nói.
Lê Đức Dương không vui trừng mắt nhìn mẹ, anh ta không có cảm giác xấu hổ nào.
“Thế nào, gien di truyền đều từ mẹ, hình dáng thế nào cũng từ mẹ, mẹ ghét bỏ con thì có lợi ích gì!”
“Mà thôi, mà thôi, do mẹ quá nuông chiều mày, đều do mẹ tự tạo nghiệt!”
Mẹ Lê không kiềm được thở dài nói, cơ mà bà chỉ có một đứa con trai, biết làm sao được?
“Được rồi, được rồi, mẹ dùng chiêu này ở trước mặt Minh Nguyệt còn có tác dụng, chẳng có tác dụng gì ở trước mặt con trai mẹ đâu, mẹ càng khóc con càng thấy khó chịu!”
Trong mắt Lê Đức Dương lộ ra vẻ chán ghét, trên mặt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
“Con nói Minh Nguyệt có sao không?”
“Làm sao con biết Lê Đức Dương châm một điếu thuốc, dựa vào góc tường bắt đầu hút thuốc.
“Ô kìa, bây giờ là lúc nào mà con còn hút thuốc! Đây là bệnh viện đấy!
Mẹ Lê không vui dập tắt điếu thuốc trong tay Lê Đức Dương, chỉ sợ bị bại lộ.
“Mẹ đủ rồi đó, hút thuốc thì sao, trong lòng con rất phiền!”
Lê Đức Dương khó chịu né tránh mẹ Lê, mẹ Lê cũng không vui kéo cánh tay anh ta, nào ngờ khuỷu tay dùng hơi quá sức khiến mẹ Lê bị ngã xuống đất, bại lộ ở trước mặt Hà Dĩ Phong.
Hà Dĩ Phong nhìn mẹ Lê, từ xa, bà ta có thể cảm nhận được sự thù địch trong ánh mắt.
“Mẹ, nó!”
Mẹ Dương nhìn thoáng qua Lê Đức Dương vẫn còn đang trốn, Lê Đức Dương lắc đầu khoát tay, ý bảo bà đừng vạch trần anh ta.
Mẹ Lê chỉ có thể đứng lên đi về phía Hà Dĩ Phong.
“Mẹ đến thăm Minh Nguyệt!” Mẹ Lê cười hậm hực, khiến tình huống đột nhiên có chút lúng túng.
“Thăm Minh Nguyệt? Bà ư? Có thể à? Bà muốn dùng thân phận gì?”
Hà Dĩ Phong lạnh lùng liếc nhìn bà, trên tay nổi gân xanh.
Nếu như lần này Minh Nguyệt xảy ra chuyện gì, bất luận như thế nào.
anh cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Những người này quá tham lam, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ há mồm ngoạm như sư tử và đưa ra nhiều yêu cầu quá đáng hơn nữa.
“Mẹ biết sự việc lần này là lỗi của chúng tôi, trong lòng mẹ rất áy náy! Huống chỉ Minh Nguyệt là con gái của mẹ, sao mẹ có thể không tới thăm nị Mẹ Lê trở nên căng thẳng, bà ta vội vàng mở miệng giải thích.
“Áy náy?” Khóe miệng Hà Dĩ Phong cong lên, lạnh lùng liếc nhìn mẹ Lê.
“Thật không ngờ, lời nói như thế có thể phát ra từ miệng của bà. Tuy nhiên, nếu bà nói những lời quái quỷ này cho Minh Nguyệt nghe, tôi đoán cô ấy sẽ tin, nói cho tôi nghe, hừ!”
“Họ Hà kia, cậu nói vậy là có ý gì, tôi quan tâm con gái tôi thì có gì sai chứ?”
Mẹ Lê đâu phải loại người nhẫn nhịn chịu đựng, tuy rằng bà ta sai, nhưng bà ta vẫn không nhịn được khoa tay múa chân với Hà Dĩ Phong!
“Quan tâm tới con gái? Bà có chắc không?”