Chương 1230
Cha em biết chuyện rồi nhưng giờ mới hối hận thì đã quá muộn, ngày nào ông ấy cũng bận rộn ở công ty, em thì không giúp được gì nhiều, cho nên mới hỏi xem anh có biện pháp nào không!”
Lâm Quân nhéo nhéo chiếc mũi của mình, rõ ràng là cũng rất khó khăn.
“Hạ Linh, cho anh chút thời gian, để anh suy nghĩ cho thật kĩ, còn việc mà em nên làm hiện tại là phải chăm sóc cha cho thật tốt.”
Không phải là cố ý làm qua loa mà Lâm Quân bây giờ đúng thật là có chút lực bất tòng tâm, hơn nữa Lê Vân Hàng đã lăn lộn thương trường nhiều năm như vậy, ắt sẽ có cách của ông ấy. Chỉ là một phương án giải quyết, nếu như bây giờ không tìm đến anh thì chắc là bọn họ vẫn có thể chống đỡ được thêm một thời gian nữa.
“Được, được, em hiểu rồi”
Hạ Linh gật gật đầu, cứ như là chỉ cần nghe Lâm Quân nói câu này thì vãi sớm muộn gì cũng được giải quyết vậy.
Phù, cúp điện thoại xong, Lâm Quân chợt thở ra một hơi dài, sau đó mệt mỏi mà dựa cả người xuống ghế, đôi mắt anh hiện lên trong bóng tối sắc lạnh vô cùng.
Ánh mặt trời của một ngày mới xuyên qua ô cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống bên trong phòng bệnh, Lâm Ảnh ngáp dài một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
“Em tỉnh rồi à! Nào, dậy ăn cháo”
Lâm Quân nhìn người con gái trước mặt, ánh mắt bỗng dưng trở nên dịu dàng.
Tay trái anh bưng chén cháo, tay phải cầm thìa, cứ xúc một thìa cháo rồi lại kề lên miệng thổi phù phù mấy cái, sau đó mới cẩn thận mà đưa lên cạnh miệng Lâm Ảnh. Cánh môi của Lâm Ảnh khế mở, ngoan ngoãn húp cháo, nhưng ánh mắt thì cứ nhìn Lâm Quân không rời, chẳng hiểu vì sao mà cô ta lại có chút tham lam trước cái cảm giác được cưng chiều này.
Cô ta biết rõ thân phận của Lâm Quân, một người đàn ông vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, người phụ nào có thể được anh chăm sóc cưng chiều, chắc cũng sẽ phát cuồng lên mất, nếu như có thể thay thế người phụ nữ đó để bước vào cuộc đời của anh, nói không chừng ấy sẽ là một cảnh tượng khác.
“Nghĩ gì thế?”
Lâm Quân đặt thìa vào lại trong bát, lấy tay đùa nghịch mái tóc của cô ta. Lâm Ảnh bị cắt đứt mạch suy nghĩ, không nói gì mà chỉ nhìn anh cười cười.
“Hôm nay bệnh viện sẽ thông báo kết quả đấy, em có muốn đi xem với anh không?”
Hàng mi của Lâm Ảnh thoáng run lên một cái, thất thần mất mấy giây.
Lâm Quân còn tưởng rằng Lâm Ảnh không muốn đi cho nên anh chỉ mỉm cười rồi lại tiếp tục đút cháo cho cô ta.
“Không sao, nếu em không muốn đi thì anh cũng không ép em làm gì, để anh tự đi lấy là được rồi”
Lâm Ảnh đột nhiên giữ chặt lấy tay Lâm Quân, khế lắc đầu.
“Em cũng đi” Cô ta cố gắng thay đổi giọng nói, đây cũng là một phần trong huấn luyện, nhưng mà cũng may, thanh quản của Lê Nhật Linh từng chịu tổn thương, giọng nói có hơi khàn hơn người khác một chút.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!