Chương 1234
Trong nháy mắt, căn phòng chỉ còn lại âm thanh kêu gào của tên đàn ông và tiếng nắm đấm của Lâm Quân vang vọng.
“Đủ rồi, đủ rồi, đừng đánh nữa!”
Lâm Ảnh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức xông lên bảo vệ Diêm La, tuy đây là người đàn ông mà cô ta hận đến thấu xương tủy, nhưng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để trả thù anh ta, hơn nữa, Lâm Quân có thể lao tới cứu cô ta, cô ta đã rất cảm kích rồi, vì người đàn ông này mà phải khiến cho Lâm Quân phạm tội trái pháp luật thì thật không đáng.
Nắm đấm của Lâm Quân dừng lại ngay trước mặt Lâm Ảnh, khóe mắt của anh đỏ lên phừng phừng nhìn người phụ nữ trước mặt, những cảm xúc dịu dàng và bối rối đầu đã biến mất không thấy đâu nữa.
Diêm La thừa cơ hội này sờ lên máu mũi trên mặt mình, ánh mắt nhìn Lâm Quân mới xuất hiện đã lao ra đấm anh ta tới tấp cứ như là nhìn thấy quái vật, vội vàng bò ra khỏi phòng bệnh.
Lâm Ảnh buông lỏng góc tay áo của Lâm Quân ra, cả người mềm nhữn ngồi bệt xuống mặt đất. Lâm Quân cũng lùi lại mấy bước, thân thể lung lay ngã ngồi xuống giường bệnh, anh cắn chặt răng, cố gắng hết sức mà áp chế những cảm xúc thống khổ đang trào lên bên trong trái tim mình, thế nhưng nét mặt của Lâm Quân đã bán đứng chính anh, anh rõ ràng là đang muốn khóc, cái cảm giác ấy đau khổ đến mức tưởng như muốn phá vỡ cả trái tim anh mà thoát ra ngoài.
“Xin lỗi”
Lâm Ảnh nhìn Lâm Quân, một dòng lệ tràn ra từ nơi khóe mắt.
Mà Lâm Quân ngay cả nhấc mi lên cũng không bưồn nhấc, một tay nắm chặt, một tay đặt dưới mũi, nhưng khóe mắt lại ướt đẫm.
“Nhật Linh thật sự đang ở đâu?”
Rất lâu sau, Lâm Quân mới mở miệng, giọng nói khàn khàn, giờ phút này, anh rốt cuộc mới hiểu rõ, tại sao mình và người con gái mà anh cứ tưởng nhầm là Lê Nhật Linh đây lại xa lạ đến vậy, hiểu ra vì sao mà mình lại gặp ác mộng, hiểu ra rằng vì sao, sau khi mất trí nhớ, ánh mắt của Lê Nhật Linh lại không có lấy một nét thân thuộc.
Hóa ra vấn đề không phải là do anh, mà là do cô ta, mà rõ ràng cũng vì chính anh không phát hiện ra điều này từ ban đầu, thật đúng là bưồn cười.
“Tôi không biết!”
Lâm Ảnh dùng hết sức bình sinh mà lắc đầu.
“Không biết!”
Ánh mắt Lâm Quân lạnh như băng lướt qua khuôn mặt của Lâm Ảnh, rồi anh đột nhiên xông lên mà túm lấy chặt lấy cổ áo của cô ta.
“Đời này Lâm Quân tôi không bao giờ đánh phụ nữ, đừng khiến tôi phải phá lệ vì cô, cho nên, cô tốt nhất là đem mọi chuyện mà cô biết nói ra cho tôi!”
Trên đôi hàng mi của Lâm Quân rõ ràng còn vương đầy nước mắt, nhưng ánh nhìn của anh lại lạnh lùng đến mức đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn cô ta!
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!