Chương 1318
“Bắc Hải?”
Lâm Quân ngẩng đầu, nhìn tấm biển trước toà nhà, khoé miệng không nhịn được mà cong lên.
“Công ty này cũng có chút danh tiếng ở thành phố Marseille, địa vị ở ngành da không cao không thấp, điều thú vị là, chủ công ty này là người Việt Nam, và lại là một người phụ nữ, sáng hôm nay tôi thấy thư kí của James ra khỏi đây, xem ra là chúng đang sốt ruột lắm”
“Thú vị như thế, chúng ta cũng nên đi xem một chút”
Lâm Quân cười, đi tới công ti trước mặt.
Đã đến đây rồi, họ đương nhiên đã chuẩn bị xong hết rồi.
Dù là James có để đường lui hay không, họ cũng sẽ ra sức chặn hết những đường lui đó.
“Thưa ông! Chào ông, tôi là nhân viên lễ tân công ty Bắc Hải, xin hỏi tôi giúp được gì?”
Hai người vừa đi vào, đã bị một người đẹp người nước ngoài tóc vàng mắt xanh ngăn lại, dịu dàng cúi người với họ.
“ồ, tôi tới tìm chủ công ty cô”
Hà Dĩ Phong nói trước.
“Xin hỏi hai vị có hẹn trước không?”
Người đẹp nọ vẫn cười dịu dàng.
“Không có.”
“Xin lỗi, muốn gặp bà chủ chúng tôi thì phải hẹn trước thưa hai vị, hay là tôi sẽ hẹn giờ gặp cho hai vị?”
“Không được.”
Lâm Quân nhìn Hà Dĩ Phong một cái, lắc đầu, James đã phái người tới gặp rồi, vốn dĩ đã giành trước một chân, chiếm thời cơ trước, e là chúng sẽ giành được thẳng lợi.
Hà Dĩ Phong đương nhiên hiểu ý Lâm Quân, nhíu mày, giống như đang quyết tâm, đột nhiên cười tươi.
“Ây dà, người đẹp, chúng tôi vội lắm, cho chúng tôi vào đi mà, chúng tôi đến bàn một mối làm ăn lớn với chủ của cô, nếu như bỏ lỡ, lần sau bà chủ trách cô thì cô gánh vác được không?”
Hà Dĩ Phong vừa nói vừa nháy mắt với cô gái, định bán đứng sắc.
đẹp của mình, khiến Lâm Quân không nhịn được cười, chỉ có thể ho hai tiếng, che giấu sự ngại ngùng.
“Xin lỗi, công ty tôi có quy định rõ ràng, không được, không được thật đó”
Không ngờ cô gái này lại không dính bây của Hà Dĩ Phong, ngại ngùng từ chối lời của Hà Dĩ Phong, Hà Dĩ Phong ngạc nhiên, bản thân cũng có lúc thất bại thế sao, đúng là khó xử quá.
Để vớt vát lại mặt mũi trước Lâm Quân, Hà Dĩ Phong hít một hơi, kéo góc áo người đẹp.
“Ai da, chị gái mỹ nữ ơi, chị đẹp thế này, đừng làm khó chúng tôi nữa mài”
Âm thanh, động tác, không gì không ẻo lả, khiến rất nhiều người nhìn ra, đầu Lâm Quân toàn vạch đen, chỉ muốn quay người rời đi, không quen biết gì với Hà Dĩ Phong ngay lập tức.
“Ai là chị chứ!”
Người đẹp nọ đỏ mặt, ngườm Hà Dĩ Phong một cái.
“Bà chủ, bà chủ tới rồi, ở đó.”
Đột nhiên, người đẹp nọ chỉ ra nơi không xa, thấy một người mặc đồ công sở, đeo kính râm, nhưng vẫn toát ra khí chất của người phụ nữ Việt Nam đang đi tới gần.
Chắc khoảng bốn mươi tuổi, da dẻ rất đẹp, ăn mặc tinh tế, có thể thấy địa vị thân phận quả thực không thấp.