Chương 1346
Hạ Ly bu môi, nhẹ nhàng giải thích, một câu nói chạm tới tim Lâm Ảnh, khiến lòng cô mềm ra.
“Hạ Ly, không sao đâu, mẹ sẽ không không vui đâu, Hạ Ly vui là được”
Lâm Ảnh nén sự tủi thân mà Hoàng Ánh mang tới cho mình, cười với đứa bé.
“Hạ Ly hiểu chuyện quá! Chốc nữa cha về, cũng phải ngoan thế này, được không?”
Hoàng Ánh nhìn Lâm Ảnh một cái, dù sao trước mặt cháu, cũng không làm khó cô ta, cho nên chỉ có thể chú ý hơn tới cháu.
“Vâng!”
Nghĩ tới việc Lâm Quân sắp về, Hạ Ly lại ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy chốc nữa để dì mặc quần áo cho cháu, bà có chuyện nói với mami cháu, được không?”
“Ừm, được ạ”
Hoàng Ánh nhìn Lâm Ảnh đi ra ngoài, Lâm Ảnh lặng lẽ làm động tác bye bye với Hạ Ly rồi đi theo.
“Không phải tôi không cho cô gọi tôi là mẹ sao?”
Hoàng Ánh khó chịu nhìn Lâm Quân, trong lòng rất không vui.
“Xin lỗi bà, ban nãy vì Hạ Ly ở đó, nên..” Lâm Ảnh hơi tủi thân, nhưng lại không thể phát tác, cô biết thân phận mình khó nói, nhưng Hoàng Ánh vẫn luôn nhắm vào cô, khiến cô thấy không thể chịu nổi.
“Vậy cô có thể đợi lúc tôi không ở chỗ Hạ Ly rồi đi”
Hoàng Ánh nghiêm giọng nói, nhưng không biết tại sao khi nghe Lâm Ảnh gọi mình là mẹ thì lại thấy không vui.
“Thưa bà, lúc đó các người tìm tôi tới, không yêu cầu nhiều thế, lúc đó bà cần tôi giúp chăm sóc trẻ, tôi cũng cố hết sức rồi, nhưng không nói với tôi, còn phải để ý tới cảm xúc của mọi người”
Thấy thái độ của Hoàng Ánh như thế, Lâm Ảnh đột nhiên cảm thấy một cảm giác kì lạ, nhưng mấy chục năm nay cuộc sống chưa từng thay đổi.
Cô luôn ở thế yếu, bị người ta sai bảo, áp bức, bắt nạt, coi thường.
Mà lúc này đây, cô đột nhiên muốn phản kháng một chút, vì bản thân một chút.
“Cô, cô dám cãi lời tôi!”
Hoàng Ánh nào biết Lâm Ảnh trước giờ ngoan ngoãn lại dám phản kháng lại như thế, ánh mắt vừa tức giận vừa kinh ngạc, phẫn nộ nhìn Lâm Ảnh.
“Tôi không cãi lại, tôi chỉ nói sự thật thôi, nếu như các người cảm thấy có người thích hợp hơn tôi để chăm sóc bọn trẻ, thì có thể cho tôi thôi việc ngay lập tức”
Ánh mắt Lâm Ảnh kiên định nhìn Hoàng Ánh, dường như được ai đó rót thêm dũng khí, nói cong, quay người đi khỏi tâm mắt Hoàng Ánh.
“Cô!”
Hoàng Ánh tức giận nhìn bóng lưng Lâm Ảnh.
Nhưng vì mấy đứa cháu, lại không thể đuổi cô ta, thế giới này có mấy người giống Lê Nhật Linh được như đúc chứ?
Dù cho phẫu thuật thẩm mĩ, e là cũng không giống được tới thế.
Lâm Quân vừa xuống máy bay, đã thấy mấy bóng người quen thuộc đứng đợi ở đẳng xa.
Hạ Ly, Hoà Phong, Lâm Chí Linh đầu thân thiết dang tay chạy tới chỗ anh.
“Chat”
Mấy đứa nhóc vây quanh anh, đôi mắt to tròn nhìn anh, khiến anh rất vui lòng.
Lâm Quân ngồi xuống ôm Hạ Ly lên.
“Cha, Hạ Ly nhớ cha quái”