Chương 137. Đừng nghĩ rằng có thể khoanh tay đứng nhìn
Người phụ nữ nở nụ cười khẽ rồi nói: “Đến cô còn không biết thì tôi làm sao mà biết được cơ chứ? Cô với Lâm Quân còn là thanh mai trúc mã, còn tôi lại chả thân quen gì với anh ta cả. Thế nên loại vấn đề này cô phải tự đi mà hỏi bản thân mình ấy”
Trong lòng Lưu Ly vẫn cảm thấy không can tâm tình nguyện tí nào: “Cô có còn cách nào khác không?
Tôi không tin là không có cách nào có thể chia cắt được hai người bọn họ!”
Người phụ nữ nhếch khóe miệng, thong thả từ tốn nói: “Lưu Ly, tôi không thể giúp cô được. Chỉ có cô tự mình nghĩ ra cách mới được.”
Mối quan hệ của hai người Lâm Quân với Lê Nhật Linh có như thế nào thì cũng không phải là việc mà cô †a nên quan tâm.
Điều quan trọng là cô ta đã đạt được mục đích của mình. Người đàn ông mà cô ta muốn đã hoàn toàn hết tình cảm với Lê Nhật Linh.
“Cô như vậy là có ý gì? Cô không có ý định giúp đỡ tôi nữa đấy à?” Lưu Ly đá chân loạn lên.
Lòng dạ của người phụ nữ này sâu không thấy đáy. Sau khi cô ta đã lợi dụng xong Lưu Ly rồi, nhưng lại không có ý định ngả bài luôn với Lưu Ly. Lúc này mà vẫn bày ra bộ dạng bất lực không thể làm gì: “Tôi cũng sức cùng lực tận, có cách gì thì tôi cũng đã nghĩ hết rồi. Bây giờ tôi đã hết ý tưởng rồi.
Lưu Ly càng tức giận hơn, dậm dậm chân nói: “Thế thì để tôi tự nghĩ cách.”
“Chúc cô may mắn nhé!” Người phụ nữ mỉm cười nói.
Lưu Ly lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người chui vào xe của mình chuẩn bị bỏ đi.
Nhưng đột nhiên lại như nghĩ ra cái gì, cô ta kéo cửa xe xuống nói: “Mặc dù nói là tôi tự nghĩ cách lấy nhưng bây giờ chúng ta vẫn đang đứng trên cùng một chiến tuyến đấy. Tôi mà có chuyện gì thì cô đừng hòng nghĩ đến chuyện trốn thoát. Tôi sẽ tự mình nghĩ cách, cũng sẽ nói cho cô. Còn cô đừng có mà nghĩ đến chuyện khoanh tay đứng nhìn.”
Đôi môi đỏ mọng của Lưu Ly khẽ mở ra, ngang “Cô không đưa ra cách cũng được thôi, nhưng lúc tôi cần cô thì cô phải giúp tôi.”
“Đương nhiên rồi.” Người phụ nữ kia tuy ngoài mặt nhẹ nhàng nở một nụ cười, nhưng trong lòng đã sớm nổi bão ầm ầm.
Cô ta cứ nghĩ là Lưu Ly là một cô gái không có đầu óc, lúc không cần nữa thì có thể đá bay bất kỳ lúc nào.
Nhưng nhìn vào tình hình thực tế bây giờ thì thật không dễ dàng gì mà đá cô ta đi được.
Cô ta phải nhanh chóng nghĩ cách gì đó để gạt bỏ Lưu Ly, hoàn toàn cắt đứt với Lưu Ly mới được.
Có một số việc nếu không phải do có người cố ý tìm cách che giấu thì đừng nói là chuyện của ba năm trước, chuyện cũ từ của mười năm trước cũng đều có thể lật ra được.
Mà cũng có thể không cần phải điều tra, chỉ cần tìm mấy người trong cuộc biết chuyện, hỏi vài câu là đã có thể có kết quả.
Không cần phải bàn cãi, trong trận náo loạn ầm ï lần này người chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là hai phía nhà họ Lê và nhà họ Lâm.
Lâm Quân có thể chống đỡ được, nhưng Lê Hải Thiên thì không thể. Mỗi ngày của ông ta đều phải sống trong nơm nớp lo sợ, rằng nhà họ Lê có thể bị nghiền tan thành tro bụi bất kỳ lúc nào dưới cơn giận dữ thịnh nộ của nhà họ Lâm.
Ông ta vừa đau lòng lo lắng, trong lòng lại vừa mắng chửi Lê Nhật Linh một hồi.
Cái con bé chết tiệt không có liêm sỉ này, đã gả cho Lâm Quân rồi thế mà vẫn còn dám đi tìm đàn ông khác.
Ông ta cũng đã thử đi đến bệnh viện để tìm Lê Nhật Linh nhưng lần nào cũng đều bị chặn lại ở ngoài cửa. Lâm Quân giám sát Lê Nhật Linh rất sát sao, ai anh ta cũng không cho vào gặp. Như thế lại càng làm cho ông ta cảm thấy lo lắng bất an hơn, việc Lâm Quân cấm túc Lê Nhật Linh như thế chắc chắn không phải là điểm báo tốt đẹp gì cả.
Lê Hải Thiên không can tâm cho lắm, thế là ông ta cứ ở nhà họ Lê, nhịn nhục cứ hai ngày là lại chạy đến bệnh viện một lần. Hối lộ cho y tá nói ông ta muốn gặp con gái mình, lại không ngờ ông ta lại có thể gặp được Lâm Quân ở ngoài cửa phòng bệnh.
Lâm Quân cũng chưa đi vào phòng mà còn đang đứng ở bên ngoài nhìn chăm chăm ở bên ngoài qua cửa kính, nhìn chăm chú vào trong phòng bệnh.
Trong lòng Lê Hải Thiên cảm thấy không ổn rồi, ông ta chỉ nghĩ đến việc nhấc chân muốn bỏ chạy.
“Đứng lại.”
Bước chân Lê Hải Thiên dừng lại.
Lâm Quân mắt vẫn nhìn chăm chú vào Lê Nhật Linh đang ở trong phòng bệnh, nhưng lời lại nói cho Lê Hải Thiên nghe: “Có một chuyện muốn nói với ông một chút.”
“Hả… à được thôi.”
“Rõ ràng tuổi tác của Lê Hải Thiên phải gấp đôi Lâm Quân, nhưng giọng điệu nói chuyện của ông ta với Lâm Quân như thấp hơn hơn rất nhiều.
Lâm Quân đi trước, Lê Hải Thiên đi đằng sau. Hai người cứ thế một trước một sau đi ra khỏi tầng này, đi xuống tầng dưới.
Thời tiết đã bắt đầu lạnh hơn, ngoài trời còn bay bay mấy bông tuyết, vườn hoa dưới tầng không hề có một bóng người nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!