Chương 1390
Bây giờ cô vất vả lắm mới tình nguyện nói chuyện bình thường với mình, Lâm Quân cũng không dám nói thêm gì, miễn lại chọc cô tức giận.
“Được rồi, anh không nói nữa, với cả đừng gọi anh là anh Lâm, gọi là Lâm Quân đi!”
“Ừm!” Lê Nhật Linh gật đầu.
“Điện thoại của anh kêu kìa!”
Khi hai người đang không biết nói gì, cô liền chỉ vào điện thoại của Lâm Quân.
“Cảm ơn!”
“Cha, sao cha vẫn chưa về, trời mưa to lắm, cha không bị ướt chứ!”
Giọng nói của Hạ Ly truyền tới từ đầu dây bên kia, Lâm Quân mấp máy môi, nhìn cô cười.
“Cha không sao, cha sẽ về nhanh thôi.”
“Con nói cho cha biết, hôm nay con nhìn thấy mẹ rồi! Cha nhanh về đi, chúng ta bàn kế đưa mẹ về”
Lâm Quân khựng lại một chút.
“Được”
“Con của anh à?” Lê Nhật Linh tò mò nhìn Lâm Quân.
“Ừm, có ba đứa”
Lâm Quân gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, là con của hai ta, Nhật Linh, em mau nhớ lại đi!
Bọn nhỏ đều lớn hết rồi.
“Anh nhìn trẻ vậy mà có tận ba đứa rồi.” Lê Nhật Linh bĩu môi nói.
Mà Lâm Quân chỉ cười, không nói gì, bây giờ đã biết cô ở đâu rồi, có lẽ mình thật sự không cần thiết phải nóng vội.
“Anh đi về trước đây!”
Lâm Quân nói, đang định đứng lên thì bị cô ngăn lại.
Chờ một chút, quần áo của anh chưa khô mà về thế này thì sẽ càng cảm nặng hơn đấy”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Không sao, tôi đi là cho anh, anh chờ một chút là được.”
Cô bận rộn đi qua đi lại trước mặt anh.
“Mấy năm này em sống ổn chứ?” Lâm Quân đột nhiên dò hỏi.
Nhưng mà bị một người xa lạ hỏi như vậy thì cũng có hơi đột ngột.
Tuy nhiên cô cũng không từ chối trả lời, ngược lại lắc đầu.
“Tạm được, mặc dù không nhớ rõ nhiều thứ, nhưng vẫn có thể nuôi sống mình, cho anh xem mấy thứ này.
Cô quay người lấy ra một tập giấy đưa cho Lâm Quân.
Trên những trang giấy A4 là bản thiết kế những món thời trang to nhỏ khác nhau, trang sau còn ấn tượng hơn trang trước.
“Sao?”
Nhìn Lâm Quân xụ mặt, Lê Nhật Linh cho là mình vẽ không đẹp, có chút vội vàng muốn được nghe đánh giá của Lâm Quân.
“Em thật sự tiến bộ rất nhiều”
Câu nói của anh khiến cô sửng sốt.