Chương 216: Cô cho là tôi sẽ tin?
Viên Vũ yêu thương Lê Nhật Linh, cũng thích Lê Nhật Linh.
Nhưng tình cảm này, trên cơ sở không được dính líu đến chuyện con gái ruột của bà ta.
Một khi xuất hiện việc dây dưa đến lợi ích của đứa con gái ruột của mình, bà ta chỉ thiên vị đứa con gái ruột của mình là Lê Nhã Tuyết.
“Vớ vẩn! Đến bây giờ bà vẫn còn không nhìn ra được sao? Lâm Quân bây giờ chỉ quan tâm đến một mình Lê Nhật Linh, càng không thể để cho Nhã Tuyết đến phá hoại tình cảm giữa bọn nó. Bà lại đi đi xúi Nhã Tuyết ở trước mặt của tổng giám đốc Lâm và Nhật Linh nói năng bậy bạ, thì người bị xui xẻo cũng chỉ có chúng ta mà thôi!”
Lê Hải Thiên hoàn toàn bị sự ngu ngốc của đôi mẹ con này làm cho tức chết: “Thân thế của Nhật Linh, nhất định phải giấu cho.
kỹ. Lâm Quân là bởi vì Lê Nhật Linh với chúng ta có chút quan hệ máu mủ, mới ra tay lưu tình với chúng ta.
Một khi chuyện này bị lộ ra ngoài, Lâm Quân tuyệt đối sẽ không thèm lo chuyện của nhà họ Lê nữa rồi! Nhà họ Lê bây giờ chỉ là một con kiến nhỏ bé đang nương nhờ nhà họ Lâm để sinh tồn thôi, một khi cái cây to này bẻ cành cây khô này bỏ đi, nhà họ Lê sẽ ngay lập tức sụp đổ như đống cát”
Viên Vũ đặt mông ngồi lên trên giường, che mặt lại buồn bã khóc lóc: “Nhưng mà Nhã Tuyết của chúng ta chẳng lẽ lại khi không chịu thiệt thòi như vậy sao?
Nó bây giờ ngay cả-con cũng không-thể-sinh: được.
nữa, sau này làm sao có thể lấy ai đây!”
“Chuyện này sau này ít nói đến thôi, cảm thấy vẫn chưa đủ mất mặt sao?”
“Dù sao cũng mất mặt như vậy rồi, vậy thôi bỏ luôn không cần đến sĩ diện nữa lại càng tốt. Nhã Tuyết thích tổng giám đốc Lâm, hãy cứ để nó đi theo tổng giám đốc Lâm đi, dù cho không danh không phận cũng được, chí ít có thể khiến nó vui vẻ. Nó vì tổng giám đốc Lâm mà trở nên như ngày hôm nay, tổng Lâm chỉ cần có chút không nhẫn tâm, rồi sẽ đối tốt với Nhã Tuyết thôi.”
Lê Hải Thiên bị lời này của Viên Vũ làm cho thông suốt.
Đúng ha, chỉ cần Nhã Tuyết không ngại, không danh không phận mà đi theo Lâm Quân cũng đâu có gì đâu.
Hai đứa con gái đều đi theo cậu ta, Lê Thị sẽ chỉ ngày càng vững chắc hơn thôi!
Ông ta nhìn Viên Vũ,,suy nghĩ thật lâu…
“Cố Thanh Mạn cái con tiện tì này, mày cút ngay cho tao!”
“Tao không cút đó, tao tốn hết mười mấy ngàn đi xe qa đây, cũng phải ở đây một lát mới có thể lấy lại được lời chứ”
“Cố Thanh Mạn mày thật không biết liêm sỉ, đáng đời mày cả đời nghèo khổ! Chỉ dựa vào tính tình này của mày, còn muốn kiếm một khoản tiền lớn, tao khinh!”
“Nói tao muốn kiếm một khoản tiền lớn, mày không phải cũng giống như tao sao, nghênh cái mặt mình ra mà mò lên giường của anh rể mày? Mày còn đáng ghê tởm hơn tao đó, thỏ con còn không ăn cỏ ven đường, mày lại đi chuyên chọn anh rể mình ra tay”
Lê Nhật Linh mới đi đến trước cửa, thì đã nghe thấy tiếng cãi cọ của Lê Nhã Tuyết và Cố Thanh Mạn ở trong phòng rồi.
“Cố Thanh Mạn không phải đến khám bệnh sao?
Sao lại cùng em ấy cãi nhau rồi?”
Lê Nhật Linh cảm thấy kỳ lạ, đành dừng bước chân lại, đứng ở trước cửa nghe một lát.
“Tao thích anh rể của tao thì đã sao? Chí ít tao còn tiếp xúc với anh ấy.
còn mày, ngày cả nhìn anh ấy từ xa cũng không có mấy cơ hội đâu!”
Cố Thanh Mạn tức đến muốn nổ tung lồng ngực.
Lê Nhã Tuyết nói tiếp: “Đừng cho là tao không.
biết chút tâm tư ngớ ngẩn này của mày.”
“Tao“cùng lắm chỉ là có chút tâm tư ngớ ngẩn thôi, nhưng còn mày là làm chuyện ngớ ngẩn đó!”
“Mày! Mày!” Lê Nhã Tuyết nói không lại cô ta, tức đến mức thở hổn hển.
Lê Nhật Linh vội vàng đẩy cửa đi vào, đẩy Cố Thanh Mạn ra, vỗ vỗ lưng của Lê Nhã Tuyết, đợi Lê Nhã Tuyết từ từ thở đều lại, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô lại đến xem chuyện cười của tôi? Cô có phải cùng cô ta là một bọn không!” Lê Nhã Tuyết trừng mắt nhìn chầm chầm cô.
“Không có, chị chỉ muốn đến thăm em thôi” Lê Nhật Linh không còn cách nào khác mà giải thích.
Lê Nhã Tuyết cười lạnh, ánh mắt nhìn Cố Thanh Mạn càng lạnh lùng hơn,” Cô cho là tôi tin sao?”
o là tôi sẽ tin?
“Nếu như em đã không muốn nhìn thấy chị, vậy xem như chị chưa từng đến đây.” Cô thở dài một hơi, quay người rời đi.
Lại bị Cố Thanh Mạn gọi lại: “Chị Nhật Linh, chị thật sự là một người có tính tình tốt nha.”