Chương 371: Chúng ta nói chuyện
“Con nghĩ rằng mẹ không muốn để Lê Nhật Linh sinh con cho con vì gần đây cơ thể nó không sạch sẽ thôi ư?”
“Mẹ! Mẹ nói thế là sao?” Lâm Quân lờ mờ cảm giác được điều gì đó, đôi mắt tối đen bỗng lóe lên tia sáng.
“Có chuyện này mẹ vẫn chưa nói cho con biết, từ đầu mẹ đã định giấu nhẹm chuyện này đi cho hai đứa nhưng bây giờ mẹ nghĩ con có quyền được biết và nó cũng có quyền được biết.”
Hoàng Ánh quyết tâm căn răng nói: “Hai đứa phải chia tay nhau càng sớm càng tốt, nó không thể làm một người mẹ tốt được.”
Hôn nhân này không cần thiết phải tiếp tục kéo dài thêm nữa.
“Mẹ đang hiểu lầm Nhật Linh điều gì đó rồi, ngoài kia có rất nhiều tin đồn nhảm không đáng tin”
“Thế việc cọn bị thương nặng vì nó rồi lại làm bừa làm bậy với nó trong phòng bệnh cũng là hiểu lầm ư?”
Lâm Quân nghẹn họng không thể trả lời được.
Hoàng Ánh lại há miệng tiếp tục nói: “Niệm Sơ đã về rồi”
Anh nhíu mày lại, cố gẳng lục lọi cả buổi trời vẫn không biết người đó là ai: “Niệm Sơ là ai?”
Hoàng Ánh vừa bực bội vừa buồn cười: “Đó là nghiệp con tạo ra mà mới đảo mắt con đã quên mất không nhớ nó là ai rồi ư?”
Gần đó không có cà phê nên Lê Nhật Linh phải bắt xe đi một đoạn đường dài để mua, Lê Nhật Linh biết Hoàng Ánh thích đồ ngọt nên cho thêm nhiều sữa vào cà phê.
Cô lại vội vàng xách cà phê trở về.
Trả tiền taxi xong thì trông thấy Hoàng Ánh đứng ngoài cửa bệnh viện như đang chờ ai đó.
Bà khoác chiếc áo choàng trông cực kì cao quý và sang trọng.
Lê Nhật Linh đưa ly cà phê nóng đã được gói khế giải thích lại cẩn thận cho bà rõ. “Gần đây không có bán cà phê nên con đi hơi xa một chút, về hơi trễ”
Hoàng Ánh nhận cà phê rồi lại đưa ngay cho tài xế.
Tài xế cần lái xe nên đành phải đặt ly cà phê sang một bên.
Hoàng Ánh lên xa, ở xa xa vấy tay với cô: “Lên xe đi, chúng ta nói chuyện.
Cô lên xe ngồi xong thì Hoàng Ánh bắt đầu đọc địa chỉ.
Lê Nhật Linh thầm chua xót và đau lòng, thật ra đó là nơi Hoàng Ánh từng đưa cô đến và thân thiện đề cử mấy món ngon ở nơi đó.
Thế nhưng bây giờ Hoàng Ánh cũng đưa cô đi nhưng thái độ lại khác xa ngày xưa như một trời một vực, hờ hững và xa cách như một người xa lạ.
Đến nhà hàng, bội bàn dẫn bọn họ tìm một vị trí yên tĩnh để ngồi xuống