Chương 520: Dấu hiệu xin cứu mạng
Lê Nhật Linh và Lâm Quân dẫn theo đứa bé tới đám cưới, tạo nên sự chú ý với mọi người xung quanh Hoặc là sửng sốt, hoặc là ngạc nhiên.
Hai đứa bé này cũng rất ngoan, ngủ ngon lành trong vòng tay họ, không khóc, cũng không làm loạn, không làm âm chút nào.
Rất nhanh, sự chú ý mà mọi người dành cho cặp vợ chồng đã bị thay thế băng nghi lễ kết hôn của cô dâu chú rế trên sân khấu Mọi người đều cho rằng cô dâu là Lý Thanh Lộ, nhưng thật không ngờ rằng cô dâu lại là Lê Minh Nguyệt – người mà chẳng ai biết đến.
Trong lúc trao nhẫn, Lê Minh Nguyệt mặc dù đã nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của mọi người bên dưới nhưng cô không hề luống cuống mà vẫn giữ nguyên nét mặt, bình tính một cách kỳ lạ.
Ý định ban đầu của anh là muốn để cho sau khi Lâm Quân biết chuyện thì sẽ xót thương Nhật Linh, đối xử tốt với cô.
Nhưng Lâm Quân đã làm những gì đây, trói buộc Lê Nhật Linh ở bên mình, không những không buông tay mà còn khiến cho cô chịu uất ức.
Hạ Huy Thành biết răng Lê Nhật Linh sẽ tham gia đám cưới này nên anh mới đến. Anh muốn xem cô sống có tốt hay không, cho dù chỉ là lặng lẽ đứng nhìn từ xa.
Lê Nhật Linh nhìn quanh thì liền thấy Hạ Huy.
Thành đang đứng giữa một nhóm người, anh nhìn cô không chớp mắt, nén lại tất cả cảm xúc của mình, không hề tức giận chút nào.
Trong lòng cô hơi rung động, ánh mắt xinh đẹp ấy phát ra tín hiệu xin cứu mạng Từng yêu cô lâu như vậy, Hạ Huy Thành hiểu ý của Lê Nhật Linh, trong chốc lát liền hiểu được ý mà cô muốn nói Lâm Quân liếc nhìn cô, hỏi rằng: “Em đang nhìn gì đấy?”
Cô quay đầu lại, bình tính nhìn thẳng vào Lâm Quân: “Đang tìm xem nhà vệ sinh ở đâu, em muốn đi vệ sinh một chút”
Ánh mắt sâu thẩm của anh nhìn chằm chắm vào cô.
Mà cô thì thản nhiên mở miệng nói: “Anh có quen ai ở đây không? Nhờ người trông con giúp một lát để em đi vệ sinh”
Lê Nhật Linh vừa nói xong thì liền có một người phụ nữ đi đến bên cạnh, chủ động nói rằng muốn giúp cô trông con.
Người phụ nữ ấy mặc một chiếc váy lộ vai khoét cổ chữ “V”, dáng người rất đẹp, trên người còn xịt rất nhiều nước hoa, vừa đến gần đã ngửi thấy một mùi hương nồng nặc.
Lê Nhật Linh nhìn người phụ nữ trang điểm lòe loẹt này, ôm chặt đứa bé và nói răng cô không đồng ý.
Lâm Quân lặng lẽ liếc nhìn người phụ nữ đó, không kiên nhần mà đuổi cô ta đi, đặt Hạ Ly vào cánh tay trái, rồi lại đưa tay phải ra, nói với Lê Nhật Linh rằng: “Để anh bế cho.”
Lê Nhật Linh hỏi: “Anh bế được không?”
Anh trả lời: “Cũng không phải là chưa từng bế”
Lâm Quân quả là một người cha tốt, anh không hề thiên vị đứa con nào cả, đều yêu hai đứa bé như nhau.
Xương của trẻ sơ sinh còn mềm nên rất khó bế, nhưng anh lại chỉ cần dùng một tay mà cũng có thể bế chắc đứa nhỏ.
Lê Nhật Linh cẩn thận đặt con vào lòng Lâm Quân, sau đó mới xách váy đi vào nhà vệ sinh.
Lâm Quân ôm con, ngồi xuống, nhìn đứa bé bằng ánh mắt dịu dàng.
Lê Nhật Linh lặng lẽ đi ra xa.
Có rất nhiều người chưa từng được thấy dáng vẻ dịu dàng lúc ôm con của Lâm Quân Các nghỉ thức của đám cưới đã xong được một nửa, cô dâu và chú rể cũng vừa trao nhắn và hôn nhau. Cô dâu Lê Minh Nguyệt nhìn Lê Nhật Linh, bồng nhiên cảm thấy có lẽ sau khi kết hôn thì sinh con luôn cũng tốt.