Chương 545: Trả lại cô ấy cho tôi.
Trong mắt Lâm Quân hãn đầy tia máu, chỉ vừa nghĩ tới cảnh Lê Nhật Linh ôm theo con mình trốn ở chỗ của Hạ Huy Thành thôi thì anh đã cảm thấy mình ghen đến phát điên rồi.
Gương mặt Hạ Huy Thành vẫn treo nụ cười như cũ: “Nếu như cô ấy không muốn thì tôi sẽ có cơ hội đưa cô ấy đi sao? Chính vì cô ấy đồng ý, chỉ cần như vậy thôi thì có nghĩa tôi có tư cách. Lâm Quân, trước đây tôi đã sớm nói với anh rồi, nếu anh không đối xử tốt với cô ấy, tôi sẽ cướp lại cô ấy”
“Hạ Huy Thành, anh đừng có quá đáng! Rốt cuộc Lê Nhật Linh đang ở đâu?” Lâm Quân nện thêm một đấm lên mặt của Hạ Huy Thành.
Trên má Hạ Huy Thành lại thêm một vết bầm tím, anh ta khẽ rên lên vì đau đớn nhưng lại cứng đầu cứng cố, nhất quyết không chịu hé răng nửa lời về nơi ở của Lê Nhật Linh.
Bị đánh như vậy nhưng anh ta không chịu thua trước Lâm Quân, mở miệng nói, mỗi câu mỗi chữ đều như xát thêm muối vào miệng vết thương của Lâm Quân: “Bây giờ anh không có tư cách nói hai chữ quá đáng với tôi, anh và Nhật Linh đã ly hôn rồi, trên bản ly hôn đầy đủ chữ kí của cả hai người đấy. Đến bây giờ anh mới muốn lấp liếm, hay chối cãi cái gì à, muộn, có phải quá muộn rồi hay sao?”
“Tôi chưa từng đồng ý ly hôn, đơn ly hôn đó không có hiệu lực! Cô ấy vẫn là vợ của tôi!”
Lâm Quân cũng biết rõ trong chuyện này chắc chắn có bàn tay của Hạ Huy Thành, nếu không có anh ta âm thầm hỗ trợ thì một người phụ nữ yếu đuối Lê Nhật Linh có thể mang theo đứa nhỏ chưa đầy một tuổi chạy xa tới đâu chứ?
Cô ấy còn mang theo con mình, chắc chắn sẽ không thể chạy xa được.
Hai mắt Lê Quân đã đỏ ngầu lên: “Hạ Huy Thành, chính anh là một cô nhỉ bị vứt bỏ, anh đã từng nghĩ tới, cô ẩy mang theo con trai của tôi cùng chạy trốn thì đứa bé chẳng phải sẽ không có cha sao, đứa bẽ sẽ phải làm sao, anh muốn nó giống như anh sao?”
Trong lòng Hạ Huy Thành bỗng đau nhói “Thế còn Hòa Phong thì sao, Hòa Phong đáng chết sao?”
“Nhật Linh cô ấy đã hiểu lầm, Lâm Niệm Sơ không phải con của tôi, Hòa Phong cũng chưa chết!”
“Anh nghĩ tôi là người ngu à, chuyện của Hòa Phong tôi đã điều tra rồi”
“Không, Hòa Phong thực sự chưa chết” Lâm Quân lấy điện thoại di động ra, hình nền trên điện thoại là hai đứa trẻ đáng yêu đang ôm lấy lẫn nhau ngủ ngon lành.
‘Vẻ mặt Hạ Huy Thành bỗng ngưng trọng: “Hai đứa nhỏ này..”
“Hòa Phong chưa chết, Nhật Linh vẫn chưa biết chuyện này, nếu anh cứ để cô ấy rời đi như vậy thì nó sẽ thành cậy gai theo cô ấy cả đời”
Lâm Quân nói tất cả mọi chuyện cho Hạ Huy Thành chỉ mong có thể tìm được cô.
Trên gương mặt sắt đá, lạnh lùng của người đàn ông này cuối cùng cũng hiện lên vẻ yếu ớt, anh thậm chí còn hạ mình: “Coi như tôi van anh, trả cô ấy lại cho tôi đi”
“Hạ Huy Thành, trả cô ấy lại cho tôi… sự đau khổ khi mất đi con trai, đau đớn, dẫn vặt biết bao cô ấy cũng đã từng trải qua, anh không thế đế cô ấy phải tiếc nuối, đau khổ cả đời sau nữa. Mặc kệ cô ấy có tha thứ cho tôi hay không nhưng ít nhất hãy nói cho cô ấy biết, Hòa Phong, chưa có chết”
Cánh tay đè lên Hạ Huy Thành dần vô lực mà rủ xuống, Lâm Quân đã không còn cách nào nữa rồi, hoàn toàn bất lực.
Anh đồng ý để mọi thứ trở lại điểm bắt đầu của nó để anh có thể một lần nữa theo đuổi Lê Nhật Linh, chỉ cần cô có thể trở về thôi…
Cô ấy dùng bất kể cách nào để tra tấn, trừng phạt anh cũng được, chỉ cần cô không đột nhiên biến mất không có tung tích như vậy.
‘Säc mặt Hạ Huy Thành cũng bớt căng thẳng đi một chút: “Lâm Quân, anh cho rằng khi Nhật Linh biết Lâm Niệm Sơ là con anh, cô ấy đã không đề nghị ly hôn, lúc anh muốn lấy con cô ấy để làm phẫu thuật cho Lâm Niệm Sơ cô ấy cũng không làm dứt khoát như vậy, anh nghĩ, vì sao lúc này cô ấy lại rời đĩ?”
Lâm Quân chậm rãi nhảm mắt lại để ngăn dòng lệ nóng hổi không chảy ra, anh lẩm bẩm: “Bây giờ thì biết rồi?”
Cho tới nay, anh luôn xử lý mọi việc theo cách mình cho là tốt nhất, chính anh sắp đặt tất thảy hôn nhân của hai người, thậm chí là cả cuộc sống của cô ấy.
Từ trước tới nay anh chưa từng thử đứng trên lập trường của cô để suy xét, anh vẫn luôn tự tin cho rằng cô sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh mình như vậy, sẽ đứng dưới sự bao bọc của anh mà không bị bất cứ chuyện gì ảnh hưởng tới.