Chương 592: Sống cùng nhau
Hạ Ly khóc trong chốc lát cũng mệt mỏi, năm ở trong lòng Lê Nhật Linh không muốn động.
Trần Hi Tuấn thấy Lê Nhật Linh bế cả một đường mới nhận lấy Hạ Ly bế cô bé thay cô.
Hạ Ly sớm đã quen Trần Hi Tuấn bế, chui vào lòng cậu ta lại ngủ yên ổn hơn.
Trần Hi Tuấn cúi đầu xoa xoa khuôn mặt mềm núc ních của bé Hạ Ly: “Con bé không quen giường nhưng lại rất biết phân biệt lồng ngực người đấy”
Lê Nhật Linh sửa sang quần áo lại, thấy Trần Hi Tuấn ôm cô bé một cách thuần thục thì trái tim cô cũng trở nên mềm nhũn.
Nếu như cô chịu lui một bước ở cùng Trần Hi Tuấn thì Hạ Ly cũng sẽ không bị thương. Hơn nữa cô cùng với Trần Hi Tuấn thì cơ hội chống lại Lâm Quân cũng sẽ lớn hơn một chút.
Người phụ nữ phía sau vẫn không đi theo kịp, Trần Hi Tuấn không nhịn được quay đầu nhìn lại “Đứng lại làm gì, chẳng lẽ lưng của em đẹp hơn mặt em? Chị không biết là em tự tin về gương mặt này nhất sao”
Lê Nhật Linh không nhịn được cười: “Gương mặt này của cậu đúng thật đẹp trai”
“Em đẹp trai như vậy, sao không thấy chị động lòng?” Trần Hi Tuấn chỉ nói một câu không rõ thật giả, cậu ta đổi tay bế bé Hạ Ly, một cái tay.
khác kéo tay cô: “Đừng ngẩn người nữa, chúng ta nhanh trở về báo bình yên cho Trần Hi Lam biết, em ấy không nhìn thấy bé Hạ Ly thì không thể nào yên tâm. Nó đúng thật là người vô tâm nhưng lần này đã biết áy náy rồi”
“Thật ra thì cũng không trách em ấy được”
Nếu Lâm Quân đã muốn dẫn Hạ Ly đi thì cho dù Trần Hi Lam cứ canh chừng ở bên cạnh Hạ Ly cũng vô dụng.
Chợt Lê Nhật Linh dừng bước, cô nói với Trần Hi Tuấn: “Chúng ta không trở về khách sạn nữa.”
Trần Hi Tuấn không hiểu.
“Anh ấy chỉ cho tôi nửa ngày rồi sau đó sẽ đưa Hạ Ly về. Tôi không thể nào giao Hạ Ly cho anh ấy, Hạ Ly là tính mạng của tôi” Lê Nhật Linh thở dài: “Là tôi nghĩ quá đơn giản, tôi cho là ba năm qua anh ấy cũng sẽ quên đi quá khứ giống như tôi”
Nhưng anh không chỉ không quên mà còn có chấp niệm sâu hơn, “Đã xử lý xong buổi họp báo trong nước, chúng ta trở về nước Mỹ đi” Cô nhìn vào mắt Trần HỈ Tuấn rồi nghiêm túc nói Nếu như ở lại chỗ này, Lâm Quân nhất định sẽ tìm đến cướp Hạ Ly đi.
Trại mồ côi năm đó đã không còn tồn tại, không dễ tìm được cha mẹ ruột của cô nữa.
Giữa tung tích mờ nhạt của cha mẹ và Hạ Ly của cô, cô chọn Hạ Ly.
“Trở về nước Mỹ, sau này sẽ không trở lại nữa-‘ Đã mất đi Hòa Phong nên cô không thể mất đi Hạ Ly nữa.
“Được” Trần Hi Tuấn cười với cô, cậu ta cầu còn không được: “Sẽ về nước Mỹ, em sẽ chăm sóc cho chị và Hạ Ly, sẽ không để cho con bé bị tổn thương nữa”
Lê Nhật Linh càng cảm động hơn, Trần Hi Tuấn luôn đối tốt với cô và con vô điều kiện.
Trần Hi Tuấn càng như vậy thì Lê Nhật Linh càng áy náy.
“Đừng trưng ra vẻ mặt đó ra, là em cam tâm tình nguyện mà”
“Cậu chẳng cần gì cả, có lẽ cả đời này tôi sẽ không trả nổi những gì tôi đã thiếu cậu”
“Ai nói em không cần gì cả? Chỉ là thứ em muốn lại không dám cầu” Lòng người là khó khống chế nhất, nếu như phải cưỡng ép để có được trái tim một người không bằng thả cho nó tự do còn tốt hơn.
Vốn chỉ trêu ghẹo chứ không tính được đáp lại Nhưng Lê Nhật Linh lại dừng bước rồi năm lấy tay cậu ta: “Được.”