Chương 798: Tiễn cô lên máy bay
“Đến rồi” Trong sân bay của nước Pháp, Lê Nhật Linh quay người nhìn hai người rồi cười, cầm lấy hành lý trong tay Lâm Quân.
“Máy bay sắp cất cánh rồi, hai người về đi, không cần tiễn em nữa đâu.”
Nhìn thấy hai người không có ý định rời đi, Lê Nhật Linh bổ sung thêm một câu.
“Anh nhìn em vào.”
“Vâng, được, tôi đi trước đây”
Lê Nhật Linh phất tay tạm biệt, chuẩn bị rời đi.
“Nhật Linh”
Lúc này đột nhiên Lâm Quần bước lên phía trước ôm cô vào lòng, không hiểu vì sao, bây giờ đã chuẩn bị đưa Lê Nhật Linh về nước mà nỗi lo lắng trong lòng anh vấn không vơi đi, mà ngược lại càng ngày càng mãnh liệt hơn.
“Anh sao vậy?”
Lê Nhật Linh vỗ lưng anh.
“Không sao cả, chỉ là không biết vì sao, luôn cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra”
“Anh nghĩ nhiều rồi, em sắp về rồi, còn xảy ra chuyện gì được chứ, ngược lại là anh đấy, ở đây phải tự biết chăm sóc tốt cho mình đấy: “Ừm, đi đi, về đến nơi phải báo cho anh đấy”
“Được, nhất định”
Lúc này Lâm Quân mới buông Lê Nhật Linh ra, nhìn cô bước vào bên trong Thấy Lê Nhật Linh đã đi vào bên trong, không nhìn thấy bóng hình cô nữa, Lâm Quân vẫn không nỡ rời đi “Lâm Quân, đi thôi, qua chuyện này quay về có thể gặp được cô ấy, đừng có diễn như sinh tử ly biệt nữa, khiến tôi cũng cảm thấy buồn nữa”
Hà Dĩ Phong không nhìn nổi nữa, đặt tay lên vai Lâm Quân an ủi anh.
Lúc này Lâm Quân mới hồi thần, theo Hà Dĩ Phong đi ra ngoài.
“Dĩ Phong, tôi luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, cậu nói có phải quyết định để Nhật Linh trở về của tôi có vấn đề không?”
“Sao có thể chứ? Không phải cậu nói có người uy hiếp cậu bảo cô ấy phải rời Pháp sao, bây giờ cô ấy đã đi rồi thì còn xảy ra chuyện gì nữa chứ”
“Chắc là do tôi nghĩ nhiều rồi” Lâm Quân đầu, nhưng bắt đầu không tự chủ được quay đầu nhìn về nơi Lê Nhật Linh vừa mới rời đi.
Mặc dù logic bên ngoài thì có vẻ đúng nhưng rốt cục nỗi lo lắng trong lòng là như thế nào vậy.
“Thưa cô, mời cô đăng ký càng sớm càng tốt, máy bay sắp bay rồi”
Lê Nhật Linh trốn trong chỗ soát vé, đợi Lâm Quân và Hà Dĩ Phong rời đi.
“Ồ, xin lỗi, đột nhiên tôi nhớ ra tôi còn có việc, chắc không thể bay được nữa. Bây giờ tôi có thể ra ngoài không?”
Nghĩ rằng Lâm Quân và Hà Dĩ Phong đã đi rồi, Lê Nhật Linh nói với nhân viên kiểm tra an ninh.
“Cô chắc không, bây giờ cô ra ngoài thì vé máy bay này sẽ không dùng được nữa đâu”
“Ừ, tôi chắc chắn”
“Mời”
Lê Nhật Linh kéo hành lý bước ra ngoài, trước mắt đều là những người qua đường đi đi lại lại, đá không còn bóng hình của Lâm Quân và Hà Dĩ Phong, Lê Nhật Linh thở phào.
Lâm Quân, xin lỗi, với dự nhạy bén của anh, chắc chỉ có thể làm như vậy mới lừa được anh thôi.
Lấy điện thoại mở bản đồ ra, tìm công ty LX, hiện tại đây là manh mối duy nhất.
Cô ngẩng đầu tự tin bước ra ngoài.
Lê Nhật Linh không hề trực tiếp đến công ty LX, mà là tìm một khách sạn ở đối diện công ty để quan sát động thái của công ty LX. Bởi vì nghe cuộc đối thoại của Lâm Quân và Hà Dĩ Phong, chắc chắn là cô đã bị người khác nhảm vào.
Nếu đã như vậy, tốt hơn hết mọi người đều nên ở trong bóng tối, ít nhất cũng sẽ không thụ động như vậy.
Đến đối diện công ty LX, ngẩng đầu tìm khách sạn có góc nhìn thích hợp.
Đột nhiên trước mắt tối đen, một bao tải trùm lấy cô, một điềm báo không rõ dâng lên trong lòng cô, Lê Nhật Linh giấy dụa, sau đầu đột nhiên nhói đau, cô mất đi ý thức.