Chương 854: Có thể hiểu được
Lê Nhật Linh vẫn lắc đầu, cô không yên tâm, cô cũng là phụ nữ, có thể hiểu được tâm trạng của Hạ Linh, vốn dĩ trong gia đình đang được cưng chiều hết mực, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một người chị gái là cô, chẳng những lo lắng chuyện bản thân sẽ không còn được cưng chiều nữa, mà nhịp sống của cô ấy cũng sẽ bị phá vỡ.
Thậm chí đến sự nuông chiều cha cũng bị cướp đi, nếu như đổi lại là một người khác thì nhất định cũng sẽ vô cùng tủi thân, mọi việc Hạ Linh làm ngày hôm nay đều có thể sửa chữa được, cô có thể hiểu được cô ấy cùng không hề oán trách cô ấy.
Ánh mắt Lê Nhật Linh kiên định, chỉ vào phòng của Hạ Linh.
“Quên đi, em đi đi, nhanh còn đi ăn cơm nữa đấy” Lâm Quân thở dài một hơi, lựa chọn thỏa hiệp.
Lê Nhật Linh chợt mỉm cười, gật đầu với hai người họ ra hiệu để họ yên tâm.
Hạ Linh đang khóc nức nở trong chăn bông, những lời nói của Jackson và tất cả những gì cha vừa làm đều tụ tập lại trong trái tim, buồn bã, tủi thân, cô ấy không biết phải làm thế nào cả.
Hàng ngàn cảm xúc lẫn lộn, cô ấy xúc động đến mức ngay cả khi cánh cửa phòng được mở ra, cô ấy cũng không nhận ra.
Lê Nhật Linh bước vào cảm thấy có chút không thoải mái khi nghe tiếng khóc của Hạ Linh, dù sao chuyện cùng do cô mà ra.
Lê Nhật Linh cầm mấy tờ giấy lên, ngồi ở mép giường.
Hạ Linh lúc này mới cảm giác được, rùng mình một cái, cảnh giác ngồi dậy.
“Chị đang làm gì ở đây thế hả?”
Lê Nhật Linh mím môi đưa tờ giấy cho Hạ Linh.
“Tôi không cần sự thương hại của chị đâu” Hạ Linh khịt mũi hất mấy tờ khăn giấy trên tay Lê Nhật Linh ra.
Hạ Linh bị lời nói của Lê Nhật Linh làm cho ngẩn người, cô ấy luôn cảm thấy Lê Nhật Linh đã lấy đi mọi thứ của mình, nhưng Lê Nhật Linh lại nói rằng cô ấy rằng cô chỉ muốn thử xem… làm một người chị tốt là như thế nào sao?
Cô ấy phủ nhận việc mình cảm thấy ghen tị với cô, còn khiến cô không thể rời khỏi sân khấu, thậm chí còn đồng ý một thỏa thuận xấu xa với Jackson để đuổi cô ra khỏi nhà họ Lê.
Nhưng Lê Nhật Linh vẫn đang ngồi trước mặt cô ấy, ánh mắt không hề có một chút thương hại, chỉ có sự quan tâm, nói chuyện với cô ấy bằng giọng nói khàn khàn đầy chân thành.
€ô chỉ đơn giản là muốn muốn trở thành một phần của gia đình này, cô coi cô ấy như một đứa em gái và muốn làm một người chị tốt.
Hạ Linh đột nhiên cảm thấy Lê Nhật Linh thật vô tội, cô đã mất đi người thân, cuối cùng sau bao nhiêu gian nan mới có thể tự mình tìm được cha, nhưng chỉ vì dục vọng của bản thân mà cô ấy phá hủy mọi thứ.
Hạ Linh của trước đây, yêu hận dứt khoát đâu mất rồi?
€ó phải vì cô đã tin vào những lời phán xét vô căn cứ của Jackson nên mới thành ra như vậy không?
Ánh mắt Hạ Linh trống rỗng, cảm xúc trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Lê Nhật Linh nắm lấy bàn tay của Hạ Linh, Hạ Linh dường như vẫn không muốn nói chuyện với cô, nhưng không sao cả, cô sẽ cố gắng làm cho cô ấy chấp nhận mình vào một ngày nào đó.
Hạ Linh khit mũi cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay mình, nhưng không hề rút tay lại, cô ấy nhìn Lê Nhật Linh, dường như nghĩ ra điều gì đó.
Chậm rãi mở miệng hỏi Lê Nhật Linh: “Nếu như có một ngày chị phát hiện ra tôi không phải là em gái của chị, thì chị sẽ làm thế nào?”
Lê Nhật Linh nghiêng đầu, nghĩ xem ý của Hạ Linh là gì, kết quả thẩm định vẫn chưa có, cô thật sự có thể không phải là con gái của Lê Vân Hàng, cũng không phải là chị gái của Hạ Linh, vậy thì cô sẽ làm gì nhỉ?
Lê Nhật Linh cười, cổ họng càng đau nhức hơn, nhưng cô vẫn kiên quyết nói với Hạ Linh: “Mọi người vẫn thường nói đến một thứ gọi là duyên phận. Chỉ cần chúng ta gặp nhau là có duyên với nhau. Nếu như không còn cách nào khác thì chúng ta cũng đã gặp được nhau rồi, chị vẫn coi như em gái và chấp nhận tất cả mọi chuyện”
Lê Nhật Linh cố gắng giảm bớt từ trong câu nói của mình, giải thích tất cả ý nghĩ của cô chỉ bằng một vài câu.
Nhưng Hạ Linh lại chợt hiểu ra.