Chương 966
Hạ Linh nhìn ra suy nghĩ của cô liền nhanh chóng an ủi: “Chị, chị đừng căng thẳng, hôm nay chị là nhân vật chính, cha đã mời tất cả quan chức, quý tộc nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh tới, ánh sáng cũng được sắp xếp rất hợp lý. Bây giờ chị chỉ cần xuất hiện thật đẹp điên đảo chúng sinh là được rồi,”
“Không phải hồi hộp đâu, Linh à, em có biết không?
Chị đã mơ tưởng đến ngày được gặp cha không biết bao nhiêu lần, thật đấy, thế nên giờ đây không rõ trong lòng đang mang cảm xúc gì nữa. Có lẽ nó đúng với câu nói của ông bà ta ngày xưa, một giọt máu đào hơn ao nước lã em ạ. “Đôi mắt cô sáng ngời nhìn Hạ Linh, rồi rất nhanh sau đó trở lại trạng thái ban đầu.
“Xin lỗi chị…” Nếu không phải vì cô ấy, Lê Nhật Linh đã nhận cha từ lâu rồi, trong lòng cô ấy không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Cái đồ ngốc này, xin lỗi gì chứ?” cô cười cười, hiển nhiên không hiểu gì trong chuyện này, Lê Vân Hàng đương nhiên sẽ không nói cho Lê Nhật Linh những chuyện ấy.
“Nhật Linh em xong chưa? Chú Hàng kêu chị đưa em ra ngoài” Lê Minh Nguyệt thò đầu vào, nhìn thấy Lê Nhật Linh thì mặt cũng đơ luôn.
“Sao thế?”
“Không sao, Nhật Linh nhà chúng ta đẹp lắm. Đi thôi, bọn chị đi cùng em, mọi người đang chờ đấy.”
“Vâng” Lê Nhật Linh mím môi.
Ánh đèn chuyển sang màu sắc mờ ảo mê hoặc, hội trường bỗng im bặt, chỉ còn lại tiếng nhạc xập xình, Lê Nhật Linh bước xuống cầu thang trong chiếc váy dài màu tím thướt tha. Chiếc váy được thiết kế với phần vạt sau dài quét đất, vạt trước chỉ dài đến đầu gối, vừa vặn khoe được đôi chân dài, phần eo được chiết gọn tinh tế giúp khoe khéo được vòng eo nhỏ xíu của cô.
Tóc dài như thác đổ, điểm trang mỹ lệ.
Ánh mắt của mọi người trên khán đài đều bị thu hút chăm chú nhìn cô.
Lúc này khó có ai có thể nhìn ra cô đã là mẹ của ba đứa trẻ, mà cô giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm nay.
“Tựa như thiên tiên, trần ai khó cầu”
Đứng ở bậc thang cuối cùng, Lâm Quân yên lặng nhìn người phụ nữ được cả đàn ông thèm muốn, phụ nữ khát khao này, cô đang nhẹ nhàng dùng hai tay vén váy lên, chậm rãi đi về phía anh, người ấy chính là vợ anh.
“Hôm nay rất đẹp.”
Nhật Linh khoác tay Lâm Quân, những lời thì thầm yêu thương của anh khiến tai cô đỏ bừng.
“ồ, chỉ có hôm nay đẹp thôi sao?” Lê Nhật Linh nhướng mi, cau mày cười vô cùng quyến rũ.
“Làm gì có chứ, vợ anh ngày nào cũng đẹp.”
Cô mỉm cười hài lòng, và bởi vì có Lâm Quân ở đó nên những căng thẳng ban đầu của cô đã vơi đi hơn một nửa.
Các phóng viên tại hiện trường lần lượt quay máy ảnh về họ, bữa tiệc tối nay thật giống như đang tái hiện lại cảnh đám cưới của hai người họ.
Lê Vân Hàng ngắm nhìn con gái từ xa bước trên thảm đỏ, trong ánh mắt ông ngập tràn niềm tự hào và mãn nguyện.
Ông đã đợi ngày này quá lâu rồi, từng cử chỉ của Lê Nhật Linh dường như còn phảng phất hình bóng của mẹ cô hồi đó, ký ức ùa về khiến vành mắt Lê Vân Hàng hơi ươn ướt. Nếu như bà ấy trên trời có linh thiêng thì hiện tại cũng yên tâm an nghỉ rồi.
“Cha”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!