Lọc Truyện

Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Yêu Đương Ngọt Ngào - Lâm Lạc Lạc

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Edit by Góc nhỏ của Nguyệt

----------------------------

----------

Ước chừng một tháng, Cố Thần Hi đều không xuất hiện ở trước mặt Lâm Lạc Lạc, cũng không lén dùng thần thức nhìn trộm cô.

Hắn chính là tỏ rõ thái độ của mình, quyết định bơ cô, làm cô biết khó mà lui, đánh mất "Si tâm vọng tưởng" với hắn.

Nhưng đối với Lâm Lạc Lạc mà nói, cô chỉ cảm thấy thế giới một mảnh thanh tịnh, sướng lên mây.

Thế giới này quá nguy hiểm, không để ý chút là sẽ chết ngay, tu vi của nguyên chủ lại không chiếm ưu thế, Lâm Lạc Lạc rất không có cảm giác an toàn, cho nên hiện tại cô chỉ muốn tăng tu vi.

Về phần mảnh vỡ linh hồn của Cố Thần Hi, trước khi bảo đảm mình được an toàn, xác định bản thân có thể sống thật lâu, thì cô tạm thời không có tâm tư quản.

Cô phần lớn thời gian đều là ngồi thiền tu luyện, không ngừng hấp thu linh khí tích trữ lại, hóa thành tu vi của bản thân. Cô ở thế giới của mình chính là người trong Huyền môn, cũng sẽ ngồi thiền tu luyện, nhưng nồng độ linh khí của thế giới kia thật sự quá thấp, hoàn toàn không thể so sánh với Tu Tiên giới này.

Tu luyện ở thế giới đó một năm, phỏng chừng còn không hiệu quả bằng mấy canh giờ ở nơi này, loại cảm giác mỗi giây mỗi phút đều tăng trưởng này, thật sự rất vui sướng.

Vì thế cô căn bản không dừng lại được, ngoài việc tu luyện dựa theo công pháp sư môn của nguyên chủ, cô còn một bên không ngừng suy tư, có thể tiến hành cải thiện dựa trên cơ sở vốn có, để tu luyện càng thêm nhanh chóng hay không.

Cô đem một ít bí quyết tu luyện ban đầu của mình, cùng với một số thứ học được ở Cục Quản Lý Thời Không thêm vào, ngược lại lại có thu hoạch ngoài ý muốn, trải qua không ngừng điều chỉnh, tỷ lệ hấp thu linh khí tăng lên một chút.

Cái này làm cho cô càng thêm hưng phấn, vì thế càng thêm chuyên tâm tu luyện, còn không ngừng tiến hành điều chỉnh, tiếp tục tiến hành các phương pháp mới.

Người càng đầy đủ, thời gian trôi càng nhanh, nhoáng một cái một tháng đã trôi qua.

Cảm thụ được lực lượng mênh mông trong cơ thể, Lâm Lạc Lạc quyết định tạm thời rời khỏi Ma cung, rốt cuộc công dụng của thảo biến tính không ổn định, cô không xác định thứ này còn có thể kéo dài bao lâu, mà một khi cô biến trở về nữ, vậy phỏng chừng xong đời, cho nên chỉ có thể rời đi trước.

Cô phải nâng cao thực lực, không cầu đệ nhất thiên hạ, nhưng ít nhất không thể mặc người xâu xé.

Qua vài ngày nữa, bên ngoài Thiên Ma sẽ có một bí cảnh mở ra, nồng độ linh khí của cái bí cảnh đó thực không tồi, cô tính vô cái bí cảnh đó tu luyện, chờ lần sau mở ra mới ra.

Cô hiện tại cần nhất chính là thời gian và không gian tu luyện có thể an tĩnh lại an tâm.

Cố Thần Hi suốt một tháng không xuất hiện, cô cho rằng hắn đã mất đi hứng thú với cô, sẽ không lại câu cô nữa, vì thế quang minh chính đại đi ra ngoài.

Ai ngờ cô đi đến cửa Ma cung, thủ vệ lại không cho cô rời đi.

"Vì sao tại hạ không thể đi ra ngoài?" Cô lạnh mặt nhìn Hắc Ma vội vàng đi tới, gã là một trong những tâm phúc của Cố Thần Hi, cũng là đại tổng quản của Ma cung.

Hắc Ma mỉm cười nói: "Ma Quân có nói, trừ phi có ngài ấy cho phép, bằng không các hạ không thể tự tiện rời khỏi Ma cung."

"Đó là một tháng trước, hiện tại Ma Quân khẳng định đã thay đổi chủ ý." Cẩu nam nhân một tháng không xuất hiện, khẳng định là đã hết hứng thú với cô.

"Vậy các hạ chờ một lát, ta đi hỏi Ma Quân một chút." Hắc Ma vẫn mỉm cười.

"Y muốn xuất cung?" Cố Thần Hi ngồi ở trên cái ghế lãnh thấu xương ghế kia của mình, biểu tình có chút ý vị thâm trường.

"Đúng vậy, muốn cho y rời đi sao?"

"Ngươi đi hỏi y thử, đi ra ngoài làm gì."

"Tuân mệnh." Hắc Ma có chút kỳ quái, vì sao không trực tiếp kêu Lâm lại đây, tự mình dò hỏi?

"Tại hạ nghèo, muốn đi tìm tài nguyên tu luyện và công pháp tu luyện." Lâm Lạc Lạc vẻ mặt chua xót, kỳ thật nguyên chủ làm một luyện đan sư thành công, của cải vẫn rất phong phú, nhưng Lâm Lạc Lạc cảm thấy nhân thiết bần cùng dùng khá tốt, còn có thể tranh thủ đáng thương, vì thế vẫn luôn dùng.

Quả nhiên Hắc Ma vẻ mặt đồng tình, vội vàng bẩm báo cho Cố Thần Hi.

"Nghèo?" Khóe miệng Cố Thần Hi nở một nụ cười nghiền ngẫm, hắn ngay từ đầu cũng bị y lừa gạt, cho rằng y thật sự nghèo, cho nên bị y lừa đi một túi trữ vật linh thạch, hắn cũng không định đòi về.

Nhưng sau đó hắn gặp qua một số thứ y dùng, cũng không phải là thứ mà người nghèo sẽ có được.

Phỏng chừng là đang cố ý khiến cho hắn chú ý.

"Đưa y đến Công Pháp lâu chọn một bộ công pháp, mặt khác ngươi lại cho y một ít tài nguyên tu luyện, kêu y lăn trở về tu luyện cho thật tốt."

Rời đi? Không có khả năng!

Cặp mắt kia của y đẹp như vậy, hắn về sau còn muốn tiếp tục thưởng thức.

"Chờ y, đánh mất si tâm vọng tưởng." Hắn nhẹ giọng nói, khóe miệng vẫn cong lên.

————

Trong lòng hận ngứa răng, Lâm Lạc Lạc lại giả bộ vẻ mặt vui sướng: "Thật sao?"

"Tự nhiên là thật." Hắc Ma phổ cập khoa học cho cô, "Ma Quân rất coi trọng ngươi, không hạn chế ngươi ở tầng nào, nói cách khác ngươi có thể tùy ý chọn lựa công pháp ở bất kì tầng nào trong Công Pháp lâu, tầng càng cao, công pháp cũng càng thêm lợi hại."

Lâm Lạc Lạc lúc này xác thật là cao hứng, hưng phấn đi theo Hắc Ma.

Đi theo Hắc Ma rẽ trái rẽ phải, sau đó thông qua thật nhiều đạo cấm chế và kết giới, cô rốt cuộc đi vào trong Công Pháp lâu, từ bên ngoài nhìn Công Pháp lâu như một tiểu lâu bình thường, nhưng đi vào bên trong, lại phát hiện nơi này không khác gì động thiên.

Công Pháp lâu tổng cộng năm tầng, từ dưới hướng lên trên càng ngày càng nhỏ, tổng thể một mảnh hắc ám, lại có vô số điểm sáng lóng lánh, càng lên cao điểm sáng càng chói lóa, thế nhưng có chút tương tự với Cục Quản Lý Thời Không.

"Càng sáng ngời, thuyết minh công pháp càng lợi hại." Hắc Ma nhắc nhở cô.

"Đa tạ."

Hắc Ma mỉm cười: "Ngươi có thể ở bên trong ngốc một ngày, tất cả công pháp tùy ý chọn lựa, nhưng mà chỉ có thể mang đi một bộ, sau khi chọn xong đi ra là được, ta ở bên ngoài chờ ngươi."

"Được."

Hắc Ma đi ra ngoài, khi trong Công Pháp lâu chỉ còn lại một mình cô, các điểm sáng vốn dĩ an tĩnh ở các nơi, đột nhiên đều xao động lên, có cái bay tới bay lui ở mặt trên, có cái bay thẳng đến chỗ cô, ở trước mặt cô bay múa, như là nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ, giống như đang nói: Chọn ta chọn ta!

Lâm Lạc Lạc tùy ý bắt lấy một điểm sáng trong đó, điểm sáng liền biến thành ngọc giản rơi xuống tay cô, cô ấn ngọc giản ở trên trán, xem xét nội dung bên trong.

Tất cả công pháp ở nơi này đều có thể xem trước một phần, để người tiến vào có thể dễ dàng lựa chọn cái phù hợp với mình, sau khi Lâm Lạc Lạc xem xét mấy cái, liền tự mình bay lên trên, đi xem xét trên cùng, cũng là điểm sáng sáng nhất.

Ở dưới tình huống thích hợp với mình, công pháp tất nhiên là càng lợi hại càng tốt, cô hiện giờ cần công kích pháp thuật, cũng cần một công pháp để tu luyện tốt hơn, tâm pháp Phiêu Miểu nguyên chủ tu trước sau vẫn là không ổn.

Một ngày sắp trôi đi, Hắc Ma chờ ở bên ngoài có chút nôn nóng, đành phải tiến vào thúc giục.

Lại thấy Lâm Lạc Lạc mặt ủ mày ê lơ lửng ở trên cùng Công Pháp lâu, xung quanh cô toàn là các loại điểm sáng, trong hai tay cũng cầm một ngọc giản phi thường sáng ngời, mặt đầy rối rắm.

Trường hợp kia có chút buồn cười, Hắc Ma nhắc nhở nói: "Ngươi chỉ có thể chọn một cái."

"Ta biết, nhưng ta cái nào cũng không muốn buông." Một cái là kiếm pháp vô tình lực công kích cao, một cái là vấn tâm quyết thông qua tự mình hỏi ý tự mình giải đáp là có thể tu luyện, cô vừa mới thử một chút, cả hai đều vô cùng thích hợp với cô, rất khó lựa chọn.

Bởi vì cầm hai ngọc giản, cho nên cô căn bản ra không được, Hắc Ma có chút bất đắc dĩ.

Làm tâm phúc của Ma Quân và đại tổng quản của Ma cung, quyền lực của gã phi thường lớn, vốn dĩ dưới tình huống như vậy, gã có thể cưỡng chế đối phương tùy cơ chọn một loại, trực tiếp mang người đi ra ngoài. Nhưng gã lại cảm thấy, Ma Quân đối với người tên Lâm này, thái độ có chút không giống bình thường.

Chung quy gã vẫn không dùng thủ đoạn cưỡng chế, mà là tự mình đi xin chỉ thị Cố Thần Hi. Gã cũng muốn xem thử, sự khác biệt của Ma Quân dành cho Lâm, sẽ tới trình độ nào?

"Tham lam." Cố Thần Hi lạnh lùng nói, "Tham lam trước sau như một."

Quả nhiên là kẻ can đảm dám lấy mất một túi trữ vật linh thạch của hắn, sau khi biết hắn là Ma Quân còn không chịu trả.

"Thuộc hạ không biết, việc này nên xử lý như thế nào?"

Cố Thần Hi không thể hiểu được cười một chút, đứng dậy liền đi ra ngoài: "Bổn quân thật ra lại muốn nhìn xem, là công pháp tuyệt diệu cỡ nào, làm y khó có thể dứt bỏ như thế."

Hắc Ma nhìn bóng dáng Ma Quân đi xa, trong lòng như suy tư gì: Ma Quân đối với Lâm, quả nhiên rất khác.

Đổi thành bất kì người nào khác, nếu chuyện như vậy nháo đến trước mặt Ma Quân, nhẹ thì mất đi trọng dụng, nặng thì khả năng còn sẽ bị trừng phạt.

Chuyện này nếu xét theo hướng nghiêm trọng hơn, thì chính là trần trụi cãi lời mệnh lệnh của Ma Quân, rốt cuộc Ma Quân ngay từ đầu đã nói: Chọn một loại công pháp!

————

Thời điểm Cố Thần Hi đến, Lâm Lạc Lạc vẫn còn ở trong Công Pháp lâu, nhóm ngọc giản hóa thành điểm sáng rồi tụ lại thành vài đốm sáng lớn, đang gắt gao lôi kéo cô, không cho cô rời đi.

Cô còn ý đồ cùng chúng nó giảng đạo lý: "Huynh đệ bọn ngươi đều đồng ý đi theo ta, các ngươi đừng giúp đánh uyên ương nữa được không? Để ta dẫn bọn chúng đi, ta nhất định sẽ mang chúng nó tiêu dao sung sướng......"

Ở bên ngoài nghe xong một hồi mê sảng, Cố Thần Hi cười lạnh đi vào.

Toàn thân Lâm Lạc Lạc phủ đầy điểm sáng, trên hai tay hai chân tụ tập cũng đặc biệt nhiều, tất cả đều ngăn cô đi ra ngoài, giày cũng bị rớt mất, quần áo cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, thoạt nhìn có chút chật vật, lại có chút khôi hài.

Cố Thần Hi nhìn y như vậy, thình lình nhớ tới buổi sáng ngày đó, y quần áo bất chỉnh thò qua, tựa hồ là muốn......

Hắn hừ lạnh một tiếng, Lâm Lạc Lạc đã bị lực lượng vô hình khống chế, nhanh chóng bay về phía hắn, những điểm sáng trước đó cũng tản hết ra, khôi phục bộ dáng lười nhác lơ lửng ở nhiều nơi khác.

Hai ngọc giản trong tay đều bị lấy đi, Lâm Lạc Lạc mắt trông mong nhìn hắn, tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng đôi mắt tròn xoe chuyển động kia, dường như đang nói rằng: Ngươi hai cái đều cho ta được không?

Thần thức đảo qua trên hai ngọc giản, Cố Thần Hi nhàn nhạt đánh giá: "Ánh mắt ngược lại vẫn còn tốt."

Hai mắt Lâm Lạc Lạc càng sáng, bộ dáng tràn đầy đều là chờ mong.

Hắn đổi giọng: "Nhưng hai cái này đều là đồ tốt, bổn quân vì sao phải đều cho ngươi?"

Đôi mắt của cô lập tức trở nên đáng thương hề hề, cô nhẹ nhàng nắm lấy một góc tay áo của hắn, đáng thương vô cùng nói: "Ma Quân, ngài làm việc thiện, đều cho ta đi, ta thật sự phi thường thích hai cái này, nếu mất đi bất kì cái nào, thì ta đều sẽ thương tâm muốn chết."

Cô cau mày, che ngực lại, một bộ khó có thể thừa nhận.

Biểu diễn vụng về! Cố Thần Hi cười nhạo.

Thấy hắn không dao động, Lâm Lạc Lạc đột nhiên vươn tay, ôm chặt đùi hắn, lấy hình thức chơi xấu tiêu chuẩn: "Ma Quân, hai cái đều cho ta đi, ngài muốn ta làm cái gì ta đều nguyện ý."

Hắc Ma vừa vặn đuổi tới, sau khi thấy một màn như vậy, gã trừng lớn mắt, biểu tình hoảng sợ, lập tức lắc mình lui ra.

Tổn thọ tổn thọ, Lâm này sợ là đang tìm chết.

Cảm giác ấm áp lại mềm mại trên đùi làm đại não Cố Thần Hi có chút tạm dừng, hắn có chút dại ra cúi đầu, nhìn người bên chân mình. Một người gầy gầy lùn lùn, khuôn mặt nho nhỏ trắng trẻo, tay chân tinh tế, nhìn qua còn như chưa lớn lên.

Nhưng một người như vậy, thế mà lại dám ôm hắn? Còn dám cười với hắn? Hiện tại còn không buông tay?

Hắn là nên bóp chết y? Hay là một chân đá chết y?

"Buông tay." Hắn gằn từng chữ một, thanh âm lạnh tới cực điểm, khí thế cả người cực kỳ đáng sợ, Hắc Ma bên ngoài bị dọa run bần bật.

Nhưng Lâm Lạc Lạc không ăn bộ dạng này của hắn, cô chớp mắt hỏi: "Ngài đáp ứng sao?"

"Ngươi buông tay trước!" Cố Thần Hi trừng cô, hắn có chút khó hiểu trong lòng, sao Lâm lại không sợ hắn chứ?

Rõ rành những người khác, đều rất sợ hắn a!

"Được rồi." Lâm Lạc Lạc lưu luyến không rời buông chân hắn ra, còn "tri kỷ" phủi phủi quần áo giùm, lấy lòng nhìn hắn, "Ma Quân, đùi của ngài ôm thật thoải mái."

Cố Thần Hi: "......"

Lâm hình như là đang lấy lòng hắn, nhưng vì sao hắn lại có ảo giác rằng mình bị y đùa giỡn thế này?

Càng quỷ dị chính là, hắn thế nhưng cảm thấy Lâm lúc này rất đáng yêu, rõ ràng y càn quấy, vậy mà bản thân lại không tức giận chút nào.

Cố Thần Hi mắt lạnh nhìn Lâm Lạc Lạc, trong lòng nảy ra một ý tưởng: Vẫn nên giết chết đi!

Lâm Lạc Lạc nhảy dựng lên, mỗi tay cầm một ngọc giản, cười đến mi mắt cong cong, hai mắt sáng ngời chờ mong nhìn chăm chú vào hắn: "Ma Quân?"

Hắn âm trầm nhìn chằm chằm cô, sau một hồi xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi mất.

Thôi, mạng nhỏ này tạm thời lưu lại đi.

Được Cố Thần Hi chấp thuận, lần này Lâm Lạc Lạc cầm hai ngọc giản đi ra Công Pháp lâu, không còn bị ngăn lại nữa.

Cô cười hì hì cất ngọc giản đi: Lời rồi lời rồi!

Hắc Ma đứng ở bên ngoài, dùng vẻ mặt quỷ dị nhìn cô, ánh mắt thập phần phức tạp.

Vậy mà còn sống?

Ma Quân vậy mà không có giết y???

————

Lâm Lạc Lạc lần này không chỉ thu hoạch được hai bộ công pháp, mà không bao lâu Hắc Ma còn lấy tới cho cô không ít tài nguyên tu luyện, đan dược linh thạch pháp khí đều có.

"Đa tạ tổng quản Hắc Ma."

Hắc Ma có chút muốn nói lại thôi, gã rất muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra trong Công Pháp, nhưng đứng trong chốc lát, gã chung quy không hỏi ra miệng.

"Ngươi cần phải tu luyện thật tốt, chớ nên cô phụ chờ mong của Ma Quân đối với ngươi." Gã mỉm cười nói.

"Ngài nói thật sự quá đúng." Lâm Lạc Lạc nghiêm trang nói, "Tại hạ cũng đang muốn nói với ngài, tại hạ tính bế quan mấy năm, tập trung tu luyện công pháp hôm nay lấy được."

"Vậy ta đây không quấy rầy ngươi nữa, nếu cần gì cứ tùy thời đưa tin cho ta." Hắc Ma một chút hoài nghi cũng không có, sau khi lấy được công pháp liền bế quan, cái thao tác này thực bình thường.

"Được." Lâm Lạc Lạc mỉm cười đóng cửa lại, tươi cười lập tức thay đổi.

Tu luyện thật tốt là khẳng định, nhưng không phải ở Ma cung.

Vào ban đêm, Lâm Lạc Lạc tuyên bố muốn bế quan, lặng yên không một tiếng động từ Ma cung rời đi, chạy tới bí cảnh sắp mở ra, trong lòng cầu nguyện trước khi tiến vào bí cảnh, không cần bị phát hiện.

Mà thật ra, cô cũng chỉ lo lắng về mỗi Cố Thần Hi, cô nói bế quan, những người khác đều sẽ không quấy rầy, cho dù có người tạm thời có việc cần tìm, thì cô cũng đã cố ý lưu lại một con rối của nguyên chủ, chuyện đơn giản nó đều có thể ứng phó.

Nhưng Cố Thần Hi không giống, vạn nhất hắn lại tâm huyết dâng trào đi tìm cô, hoặc là tùy tiện dùng cái thần thức siêu mạnh kia của hắn quét qua, vậy hết thảy liền lòi.

"Bế quan mấy năm? Ngươi xác định?" Ngữ khí của Cố Thần Hi có chút cổ quái.

"Y là nói như vậy." Hắc Ma cúi đầu nói.

"Ừm, đi xuống đi." Cố Thần Hi nhíu mày lại, bất tri bất giác đi đến bên ngoài sân Lâm Lạc Lạc.

Trước đó còn ôm hắn không bỏ, hiện tại vậy mà lại nguyện ý bế quan mấy năm, chịu đựng khả năng mấy năm đều không thấy được hắn?

"Chẳng lẽ y nhanh như vậy đã đánh mất si tâm vọng tưởng?"

Mặt Cố Thần Hi trầm xuống, hừ lạnh một tiếng rời đi.

Mấy ngày sau đó, Lâm Lạc Lạc đều đang "bế quan", đám ma tu cũng phát hiện, Ma Quân tựa hồ có chút bực bội.

"Gần đây có xảy ra chuyện gì sao?" Mấy ma tướng tụ tập với nhau.

"Chẳng lẽ tiên môn lại tới trêu chọc Ma Quân?"

Thanh Ma lắc đầu: "Hình như không có."

"Bằng không chuyện gì có thể làm Ma Quân mấy ngày nay tâm tình không tốt?"

Một đám người hai mặt nhìn nhau, từng người nhún nhún vai, kết thúc trận thảo luận này.

Cố Thần Hi rốt cuộc nhịn không được, hắn lại lần nữa đi đến bên ngoài sân Lâm Lạc Lạc, lạnh mặt đi xuyên qua kết giới của cô.

Lấy tu vi của hắn, kết giới của cô không có chút tác dụng ngăn cản nào.

Hắn còn đường hoàng tìm lý do cho chính mình: "Bổn quân chỉ là đi kiểm tra xem y có chăm chỉ tu luyện hay không thôi."

Nhưng mà trong phòng nào có người chăm chỉ tu luyện, chỉ có một con rối, đang ngơ ngác đứng ở giữa nhà.

Khuôn mặt Cố Thần Hi càng ngày càng đen, thần thức cường đại bao phủ toàn bộ Ma cung, đều không tìm được cái người vừa lùn lại vừa gầy nói muốn bế quan tu luyện kia.

Phẫn nộ, khóe miệng hắn vỡ ra một tia cười lạnh: "Chạy?"

"Ha ha......" Trừ con rối kia ra, tất cả đồ vật trong phòng, trong nháy mắt hóa thành tro tàn.

Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong Ma cung cả người run lên.

Sát khí đáng sợ! Sát khí của Ma Quân!

Lấy Ma cung làm trung tâm, phạm vi Cố Thần Hi dùng thần thức rà quét càng lúc càng lớn, bắt đầu khuếch tán ra Ma đô.

"Chờ bổn quân tìm được ngươi......" Trong đầu Cố Thần Hi hiện lên vô số ý tưởng, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ là lạnh lẽo cười rộ lên.

Người bên cạnh run bần bật.
Danh sách truyện HOT