Edit by Góc nhỏ của Nguyệt--------------------------------------Ma Quân tự mình mang theo Lâm Lạc Lạc rời đi trước, đám người Thanh Ma cùng mọi người ngoài bí cảnh hai mặt nhìn nhau, trên đầu dường như đang tràn ngập đầy dấu chấm hỏi to, đều mơ hồ cảm thấy không thích hợp.
Tuy nhiên Thanh Ma lại thuộc về cái loại tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, vì thế chuyện không nghĩ ra hắn thực nhanh đã vứt ra sau đầu, cùng đám người Hồng Ma vội vã chạy về Ma cung.
Cước trình của bọn họ kém xa Cố Thần Hi, trở lại Ma cung đã là hai ngày sau, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng đại tổng quản của Ma cung Hắc Ma đang vội vàng, trong tay bưng một cái khay, trên mâm để các loại đan dược cực phẩm.
"Tổng quản, Ma Quân đã trở lại chưa?" Thanh Ma hỏi.
"Đã trở lại."
"Vậy Lâm chết rồi sao?" Thanh Ma lại hỏi.
Hắc Ma thần sắc cổ quái: "Không có."
"Vậy mà lại còn sống? Y hiện tại ở đâu?" Cả đám Thanh Ma có chút kinh ngạc.
"Bị cầm tù rồi." Biểu tình Hắc Ma càng thêm cổ quái.
"Thật tốt quá." Thanh Ma xoa tay hầm hè, "Nhốt ở nhà giam nào? Ta đây phải đi giáo huấn y một chút mới được, dám phản bội Ma Quân, ta muốn khiến y lĩnh hội cái gì gọi là sống không bằng chết."
Hắn đi ra bên ngoài vài bước, nhưng lại không nghe thấy Hắc Ma trả lời, liền quay đầu hồ nghi nhìn gã: "Tổng quản?"
Hắc Ma ho khan một tiếng: "Ở viện Dạ Lan."
"Đó không phải là nơi y ở lúc trước sao?" Hồng Ma vẻ mặt nghi hoặc.
Viện Dạ Lan chính là viện bên cạnh chỗ ở của Ma Quân, trước kia Lâm Lạc Lạc vẫn luôn ở tại nơi đó.
"Đúng vậy." Hắc Ma không khỏi nhớ tới cảnh tượng Ma Quân mang Lâm trở về.
Thời điểm Ma Quân nói muốn nhốt Lâm ở viện Dạ Lan, gã cũng cho rằng chính mình nghe lầm.
"Có vấn đề?" Ma Quân lạnh lùng nhìn qua, Hắc Ma nào dám nói có.
Sau đó gã tận mắt thấy Ma Quân nhẹ nhàng đặt Lâm ở trên giường, rồi đút đan dược cho y ăn, sau đó dùng Tẩy Trần Quyết giúp Lâm khôi phục sạch sẽ, còn phân phó gẫ chuẩn bị đủ thứ cho Lâm......
Gã loáng thoáng minh bạch, Lâm này nơi nào là làm tù nhân, đây rõ ràng là khách quý a!
Thanh Ma và đám người Hồng Ma mờ mịt đầy đầu, ai nấy cũng đều suy tư, nhưng đều không nghĩ ra nhốt ở viện Dạ Lan là cái thao tác gì.
Hắc Ma bưng mâm tính toán rời đi, Thanh Ma lại ngăn hắn lại: "Tổng quản, ngươi cầm mấy đan dược này đi nơi nào? Ai bị thương?"
Trầm mặc, trầm mặc thật lâu.
Hồng Ma tương đối thông minh, từ thần sắc cổ quái của Hắc Ma nhìn ra manh mối, hắn vạn phần chần chờ hỏi: "Chẳng lẽ là đưa cho Lâm?"
"Ừ." Hắc Ma nhẹ nhàng gật đầu, quét một vòng, nhìn thấy đều là khuôn mặt trợn mắt há hốc mồm.
Thẳng đến khi Hắc Ma đi xa, đám người Thanh Ma mới phục hồi tinh thần lại: "Không phải, rốt cuộc sao lại thế này?"
"Ai biết được?" Hồng Ma cũng là vẻ mặt mờ mịt.
"Vậy, ta còn có thể đi giáo huấn Lâm không?" Thanh Ma lại hỏi.
Những người khác liếc xéo hắn một cái: "Có gan thì ngươi cứ đi thử."
"Thử thì thử." Thanh Ma chạy đến viện Dạ Lan, lại thấy thủ vệ nghiêm ngặt trước cửa, đừng nói là giáo huấn, hắn đến người cũng không nhìn thấy được, bên cạnh còn có người không ngừng lấy đủ thứ đi vào.
"Hiện tại đãi ngộ của phản đồ tốt như vậy sao?" Hắn nói thầm trở về, "Bằng không ta cũng trốn chạy một lần thử xem?"
Những người khác vẻ mặt kinh hoàng nhìn hắn, giọng nói âm ngoan của Cố Thần Hi vang lên trong không khí: "Chán sống? Bổn quân không ngại giúp ngươi vặn đầu xuống dưới đâu."
Thanh Ma: "...... Ma Quân tha mạng."
————
Dược mà Cố Thần Hi cho Lâm Lạc Lạc dùng đều là cực phẩm, cho nên cô hôn mê hai ba ngày, lúc tỉnh lại thì thương thế trên người đã không còn nghiêm trọng, nhưng đồng thời cô cũng được thông báo: Cô bị cầm tù.
Trong phòng không có bất kì ai, chỉ có con rối cô để lại lúc trước, không rên một tiếng chiếu cố cô.
"Ngươi vẫn còn ở đây!" Cô cười sờ sờ con rối.
Hắc Ma bưng một cái khay đứng ở cửa, bên trên là một chén đựng chất lỏng đen thui, tản ra khí vị cổ quái.
"Đây là cái gì?" Lâm Lạc Lạc mở cửa che mũi lùi về sau.
"Ma Quân nói, đây là một phần giữ lại cho ngươi." Hắc Ma cẩn thận tỉ mỉ truyền đạt lời Ma Quân nói.
Lâm Lạc Lạc nhớ tới câu nói trước khi hôn mê kia, cô khó có thể tin nhìn chén kia: "Đây là xử lý tốt?"
Khó ngửi như vậy, còn không bằng trực tiếp uống máu!
Hắc Ma nhìn ra cô ghét bỏ, mỉm cười nói: "Máu của yêu thú kia không thể uống trực tiếp, hiện tại tuy rằng có chút khó ngửi, nhưng đối với tu vi lại có tác dụng lớn."
Cô nửa tin nửa ngờ nhận lấy, sau khi uống xong cả người lập tức khô nóng, có năng lượng hừng hực từ bụng chạy lên trên, năng lượng hấp thu trước đó ở trong hồ nước cũng bị kích phát, hai loại năng lượng rất nhanh đã đấu đá nhau, vì thế cô bắt đầu ngồi thiền tu luyện.
Tốn bảy ngày bảy đêm, cô triệt để hấp thụ toàn bộ năng lượng từ máu yêu thú và thu hoạch trong hồ nước, tu vi rốt cuộc cũng tới Nguyên Anh hậu kỳ.
So sánh với Nguyên Anh sơ kỳ của nguyên chủ, thì tính an toàn của Nguyên Anh hậu kỳ cao hơn rất nhiều, thế nhưng cô vừa mới thở ra một hơi, liền cảm thấy thân thể phát sinh biến hóa.
Không bao lâu, trước ngực cô lại cảm nhận được nặng trĩu đã lâu không gặp, trong lúc nhất thời còn có chút không quen lắm.
"Ai......" Đáng tiếc thảo biến tính số lượng thưa thớt, nguyên chủ cũng chỉ có một cây như vậy.
Lâm Lạc Lạc nhìn mấy thủ vệ bên ngoài sân, trong mắt hiện lên mấy tia dị quang.
"Vẫn nên chạy thêm một lần đi!"
Cô lại lần nữa lặng yên không một tiếng động rời khỏi viện, mấy thủ vệ trước cửa kia hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng mà cô vừa mới rời khỏi Ma cung, liền nghe thấy một giọng nói lạnh thấu xương vang lên trong không khí: "Lại dám chạy tiếp?"
Lâm Lạc Lạc hít một ngụm khí lạnh thật sâu, dùng hết toàn lực chạy ra bên ngoài.
Cố Thần Hi từ trên trời giáng xuống, vẻ mặt lạnh băng nhìn bóng dáng Lâm Lạc Lạc, trước đó hắn đã cho y một cơ hội, lần này hắn sẽ không tha cho y.
Dám phản bội hắn hai lần, giết không tha!
Hắn giống như quỷ ảnh xuất hiện ở trước mặt Lâm Lạc Lạc, nhưng lại đưa lưng về phía cô, bóng dáng tràn ngập sát ý.
"Bổn quân nhường ngươi ba chiêu, ba chiêu sau bổn quân lấy tánh mạng của ngươi." Trong giọng nói của hắn cũng tràn đầy lạnh giá.
"Được, vậy ngươi chờ." Lâm Lạc Lạc làm bộ muốn phát đại chiêu, sau đó ngự kiếm bay lên trời cao, xoay người từ không trung chạy.
Cố Thần Hi: "......"
Lần này hắn nhất định phải giết y!
Hắn cười lạnh một tiếng đuổi theo, túm lấy chiếc áo choàng lớn trên người cô từ phía sau, cô ném nó ra rồi tiếp tục chạy.
Cố Thần Hi vứt áo choàng xuống, khóe môi treo một nụ cười lãnh khốc, thần thức tùy ý quét về phía trước.
Gần như là ngay lập tức, nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, trong mắt là khiếp sợ trước đây chưa từng có.
Sao lại như thế được?
Lâm Lạc Lạc còn chưa chạy được mấy km, liền bị Cố Thần Hi chặn lại, lần này hắn mặt đối mặt với cô, hai mắt nhìn chằm chằm, một mực đánh giá cô.
Cô xoay người còn muốn chạy, lại bị Cố Thần Hi một phen bóp chặt cổ, ấn ở trên một thân cây, trong nháy mắt không thể động đậy.
————
Cố Thần Hi từng chút một tới gần Lâm Lạc Lạc, hương khí trên người cô còn muốn nồng đậm hơn trong bí cảnh, theo khoảng cách ngắn lại, càng thêm kiêu ngạo chui vào trong lỗ mũi hắn.
Xác thật là Lâm, cam đoan không giả, tuyệt không sai.
Nhưng thần thức hết lần này đến lần khác nói cho hắn biết, trước mắt chính là một nữ nhân.
Hắn trong lòng vẫn không tin tưởng cho lắm, trên dưới đánh giá cô.
Diện mạo so với lúc trước chỉ có vài phần tương tự, khuôn mặt cũng càng nhỏ càng trắng, nhu mỹ hơn trước kia rất nhiều, môi cũng càng thêm thủy nhuận đỏ tươi, cùng với......
Tầm mắt của hắn dừng ở chỗ phồng lên trước ngực cô, biểu tình nghiêm trang, ánh mắt lại dần dần gia tăng.
Sau một hồi, hắn vươn cái tay còn lại kia.
"Đồ lưu manh!" Lâm Lạc Lạc đá vào trên cẳng chân hắn.
Chân hắn không có việc gì, nhưng chân cô thì có hơi đau.
Xúc cảm mềm mại nói cho Cố Thần Hi biết, thần thức không sai, tất cả mọi thứ hắn nhìn thấy không phải ảo giác, là sự thật.
"Ngươi, là nữ nhân?" Cho dù là hắn, lúc này cũng khiếp sợ có chút thất thố.
Lâm Lạc Lạc trừng mắt nhìn hắn, hai tay bẻ bàn tay bóp cổ cô ra, Cố Thần Hi chậm rãi buông tay, dưới chân lại bước lên nửa bước, thân hình cao lớn lực áp bách mười phần tới gần cô.
Đằng sau cô là cây, phía trước là Cố Thần Hi, hoàn toàn lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đành phải vươn tay phải ra, ý đồ ngăn cản hắn.
"Ngươi là nữ nhân." Hắn lặp lại nói, thanh âm bình tĩnh không ít.
"Đúng, ta là." Lâm Lạc Lạc hữu khí vô lực nói, "Ngươi có thể lùi lại một chút không?"
"Lùi lại?" Hắn bắt lấy cổ tay cô, "Còn muốn chạy?"
Lâm Lạc Lạc chớp chớp mắt, chết cũng không thừa nhận: "Ta không có chạy, ta chỉ là nhàm chán, muốn ra ngoài hít thở không khí mà thôi, trong cung quá buồn."
"Ha ha......" Cố Thần Hi âm trầm nhìn cô, "Ngươi là nữ nhân, đây là nguyên nhân ngươi vẫn luôn muốn chạy trốn?"
Tự nhiên không phải.
Cô thở dài một hơi, nghiêm trang nói: "Đúng, ta là nữ nhân, ta không biết nên giải thích chuyện này với Ma Quân như thế nào, lo lắng Ma Quân hiểu lầm ta cố ý trêu chọc ngươi, cho nên mới muốn rời đi trước khi thân phận khôi phục, hy vọng Ma Quân có thể tha cho ta một mạng, thả ta rời đi."
Bàn tay nắm lấy cổ tay cô dùng lực một chút, cô kinh ngạc nhìn về phía hắn, lại thấy trên mặt hắn vân đạm phong khinh: "Rời đi cái gì? Ngươi là nữ nhân, thì cũng là thủ hạ của bổn quân, bổn quân lại không kỳ thị nữ nhân."
"Ma Quân tuy rằng đại nhân đại lượng*, không so đo chuyện ta vẫn luôn lừa gạt, nhưng ta có thẹn với lòng, không còn mặt mũi tiếp tục lưu lại dưới trướng Ma Quân.". ngôn tình hài
*Đại nhân đại lượng (大人有大量): đại loại là người lớn có lòng bao dung lớn, tha thứ cho người khác, ko chấp nhặt với tiểu nhân."Ngươi lừa gạt bổn quân, kế tiếp hẳn là nên càng thêm dụng tâm vì bổn quân dốc sức, đền bù tội lỗi lúc trước." Cố Thần Hi lạnh lùng nhìn cô, "Hay là nói, đây chỉ là ngươi lấy cớ, ngươi chính là muốn rời khỏi bổn quân?"
Cái tay tự do kia của Lâm Lạc Lạc nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn, cười lấy lòng nói: "Ma Quân nói đùa, có thể lưu lại bên người ngài, là phúc khí đời trước ta tu luyện được, tất nhiên là ta muốn lưu lại bên người ngài, nhưng mà......"
"Không có nhưng mà, ngươi có hai lựa chọn, cùng bổn quân trở về, bổn quân sẽ bỏ qua chuyện cũ, hoặc là......" Hắn cúi đầu nhìn tay mình, tay kia thon dài hữu lực, năm ngón tay cân xứng, nhưng lại là một bàn tay giết người vô số, "Ngươi nếu thật sự không muốn, bổn quân liền giúp ngươi móc mắt ra."
Hắn bỗng nhiên tiến sát vào cô, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Bổn quân sẽ tận lực nhẹ chút, tuy nhiên vẫn sẽ có hơi đau."
Hô hấp ấm áp của hắn phả vào lỗ tai cô, vành tai trắng nõn lập tức hồng lên, màu hồng nhạt óng ánh long lanh, không hiểu sao lại có chút mê người.
Hắn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vành tai kia vài giây, theo bản năng liếm liếm môi, lúc này mới chậm rãi dời đi.
"Nghĩ kỹ rồi sao?"
Cái này chỗ nào là hai lựa chọn, rõ ràng là chỉ có một đường có thể đi.
"Ta tự nhiên là muốn cùng Ma Quân trở về." Lâm Lạc Lạc giả cười.
"Như thế là tốt nhất." Hắn lại nhìn chằm chằm cô một lúc, bỗng nhiên vươn tay ôm eo nhỏ của cô, "Trở về đi."
Lâm Lạc Lạc vốn tưởng rằng có thể lập tức trở lại Ma cung, ai ngờ lần này Cố Thần Hi lại chậm rãi bay trở về, bàn tay to nóng rực siết chặt eo cô, muốn bỏ qua cũng không được.
"Ma Quân, ta có thể tự mình bay." Cô ý đồ bẻ cái tay kia ra.
Hắn lại càng thêm dùng sức siết chặt hơn, cười lạnh nói: "Còn muốn tìm cơ hội chạy trốn?"
Cô yên lặng ngậm miệng lại, hai người tiếp tục chậm rì rì bay.
————
Thật lâu sau đó, hai người mới lần thứ hai trở lại Ma cung, Cố Thần Hi cuối cùng cũng buông cô ra, cô nhanh chóng lui lại ra sau một bước: "Đa tạ Ma Quân."
"Ừm." Cố Thần Hi trong nháy mắt biến mất.
Lâm Lạc Lạc nhìn về phía nhóm thủ vệ vẫn hoàn toàn không biết gì cả, đè tâm tư muốn chạy ngo ngoe rục rịch xuống, trở về phòng tiếp tục tu luyện.
Nhưng mà không đến mấy canh giờ, cô liền bất đắc dĩ mở mắt ra, Cố Thần Hi ngồi ở trên ghế phía đối diện, lại đang nhìn chằm chằm cô.
"Ma Quân?" Lại có chuyện gì?
Cố Thần Hi không rên một tiếng tới gần, kéo tay cô ra, sau đó cô cảm thấy cổ tay chợt lạnh, trên đó nhiều thêm một chiếc vòng tay cổ xưa, nó được tạo thành từ các tinh thạch nhiều màu, ở giữa là một khối tinh thạch màu lam lớn, kiểu dáng thật ra lại rất xinh đẹp.
Nhưng cô thử một chút, thứ này thế mà không lấy xuống được, cứ như là nó mọc ở trên cổ tay cô vậy.
Cô mờ mịt nhìn hắn, hai tròng mắt ngập nước, lông mi nhẹ nhàng rung động, hắn nhìn mà tim lại quỷ dị đập nhanh hơn.
"Về sau ngươi cứ việc chạy, cho dù chạy đến chân trời góc biển, bổn quân đều có thể tìm được ngươi." Hắn bỗng nhiên nắm cằm cô, mặt tiền tới gần một chút, thẳng đến khi gần trong gang tấc, hắn mới cười lạnh nói, "Lần sau nếu chạy trốn, ngươi đoán bổn quân sẽ làm gì với ngươi?"
Hóa ra là máy định vị, Lâm Lạc Lạc chớp chớp mắt, không nói gì.
"Nói chuyện." Hắn lại nhéo nhéo.
"Rất xinh đẹp, cảm ơn Ma Quân." Cô đánh giá vòng tay, thoạt nhìn tuổi tác rất xa xăm, không giống như là đồ vật bình thường.
Tầm mắt của Cố Thần Hi cũng dừng ở trên tay cô, tuy nhiên cô là thưởng thức vòng tay, còn hắn thì lại là thưởng thức tay cô.
Hắn bỗng nhiên phát hiện, hắn không chỉ thích đôi mắt của cô, mà tay này......
Hắn cũng thích.
Lâm Lạc Lạc mang giày xuống giường.
Bàn chân nhỏ nhắn trắng như tuyết chợt xẹt qua, ánh mắt Cố Thần Hi lóe lóe.
Cũng thích.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Lạc Lạc: Không bằng ngươi nói thẳng luôn đi, chỗ nào ngươi không thích?
Cố Thần Hi:......