Edit by Góc nhỏ của Nguyệt🚫Do not reup🚫--------------------------------------Chờ Cố Thần Hi đi rồi, Lâm Lạc Lạc thử đủ loại phương pháp khác nhau, nhưng vẫn không thể tháo vòng tay ra, thật giống như là nó mọc ở trên tay cô vậy.
Cố Thần Hi cũng rất tin tưởng vào chiếc vòng tay, ngày hôm sau liền bỏ hết nhóm thủ vệ trước cửa, này liền tỏ vẻ: Cô có thể tự do hoạt động ở trong Ma cung.
Thế nhưng hiện giờ cô khôi phục nguyên trạng, mấy người Thanh Ma Hồng Ma đã gặp qua nguyên chủ, hoạt động tự do ở trong Ma cung, có khác gì tự mình đi tìm chết đâu?
Cô chỉ có thể tiếp tục bế quan, cả ngày tránh ở trong phòng tu luyện, hy vọng loại trạng thái này có thể kéo dài càng lâu càng tốt.
Nhưng có câu nói nói rất đúng, cây muốn dừng mà gió chẳng lặng.
Từ sau khi hộ vệ rút hết, Thanh Ma liền thường xuyên nhìn chằm chằm cửa phòng cô, luôn ngo ngoe rục rịch muốn tìm Lâm Lạc Lạc, hắn vẫn canh cánh chuyện cô phản bội Ma Quân trước đó trong lòng, muốn tìm cơ hội giáo huấn cô.
Ngày nọ hắn rốt cuộc nhịn không được, vì thế đánh vỡ kết giới của cô, mạnh mẽ xông vào trong phòng.
Lâm Lạc Lạc lúc ấy đang luyện đan, ngẩng đầu cùng Thanh Ma nhìn nhau.
Hai người đồng thời sửng sốt, Thanh Ma trừng lớn mắt, khiếp sợ mở lớn miệng: "Lâm Lạc......"
Lâm Lạc Lạc trực tiếp rút kiếm ra, chém về phía Thanh Ma, hắn tránh đi chỗ yếu hại, nhưng cánh tay lại bị kiếm cô đâm một nhát.
"Lâm Lạc Lạc, ngươi là Lâm Lạc Lạc."
Cô tiếp tục tấn công Thanh Ma, Thanh Ma cũng lấy vũ khí ra, hai người ở trong phòng cô đánh nhau.
Lâm Lạc Lạc vốn dĩ muốn bắt lấy Thanh Ma, đáng tiếc Thanh Ma tuy rằng đầu óc đơn giản, nhưng tu vi lại rất không tồi, khi ý thức được đánh không lại Lâm Lạc Lạc, hắn căn bản không dám ham chiến, hư hoảng một chiêu liền xoay người chạy.
"Chạy thật nhanh." Lâm Lạc Lạc buồn bực nhìn bóng dáng hắn, chung quy vẫn không đuổi theo.
Trên tay mang vòng tay, chạy cũng không thoát, cô cũng không tính toán uổng phí sức lực, liền nằm trên giường chờ.
Thanh Ma mới vừa chạy ra khỏi viện của Lâm Lạc Lạc, liền nhìn thấy Hắc Ma từ đằng xa đi tới, hắn lập tức lớn tiếng kêu: "Tổng quản, mau cùng ta đi bắt Lâm Lạc Lạc."
Hắc Ma không hiểu ra sao: "Cái gì?"
"Lâm Lạc Lạc, cái tiên môn nằm vùng lúc trước, nàng ta hiện tại đang ở trong phòng Lâm!" Biểu tình hưng phấn của Thanh Ma khựng lại, cẩn thận hồi tưởng một phen, "Ai nha, ta lúc trước đã nói Lâm thực quen mắt, hóa ra là y giống Lâm Lạc Lạc!"
"Không đúng không đúng, y chính là Lâm Lạc Lạc! Đúng, nàng ta chính là Lâm Lạc Lạc!" Thanh Ma muốn lôi kéo Hắc Ma đi bắt người.
Hắc Ma: "......"
Rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy?
"Nói cũng không rõ, ngươi cùng ta đi bắt người sẽ biết." Thanh Ma hưng phấn đầy mặt, hận không thể kêu hết mọi người, bắt Lâm Lạc Lạc lại ngay tại chỗ.
Hắc Ma lại không cho hắn làm như vậy: "Đây là chuyện quan trọng, chúng ta cần phải bẩm báo trước cho Ma Quân rồi mới đưa ra quyết định."
"Vì sao còn phải bẩm báo trước cho Ma Quân? Trực tiếp bắt lấy Lâm Lạc Lạc đi gặp Ma Quân không phải càng tốt sao?" Thanh Ma khó hiểu hỏi.
"Ngươi không hiểu." Hắc Ma cười quỷ dị một chút, "Tóm lại chuyện này chúng ta không thể tự mình quyết định."
————
Nghị sự trong đại sảnh, Thanh Ma quơ chân múa tay cao hứng phấn chấn nói, những người khác nghe mà trợn mắt há hốc mồm, biểu tình hoảng hốt có, khó có thể tin cũng có.
Sau một hồi, Thanh Ma nói xong phát hiện và suy luận của mình, trong đại sảnh liền an tĩnh lại, tất cả mọi người mắt trông mong nhìn Cố Thần Hi.
"Ma Quân, để thuộc hạ đi bắt Lâm Lạc Lạc."
"Ma Quân, thuộc hạ cũng có thể!"
Trong tình cảm xúc động của quần chúng, Cố Thần Hi ngồi trên chiếc ghế lạnh băng kia của mình, vẫn luôn không nhúc nhích, lúc này lại chậm rãi cười.
Sau khi khiếp sợ trước đó qua đi, hắn lại cảm thấy hết thảy đương nhiên, có loại cảm khái "Thì ra là thế".
Hắn lật lại từng li từng tí về Lâm qua một lần ở trong đầu, nhớ tới lúc trước trong lúc vô ý nhìn thấy Lâm vội vàng lên đường, nhất thời hứng khởi, mới dẫn tới nhiều chuyện như vậy về sau.
Lúc trước hắn vẫn luôn có rất nhiều nghi vấn, luôn cảm thấy trên người cô bí ẩn chồng chất, nhưng nếu cô chính là Lâm Lạc Lạc, thì một phần nghi vấn sẽ được giải đáp.
Tỷ như lúc trước hắn mang theo cô trở lại Ma đô, cô lại có vẻ mặt khó có thể tin rồi mang theo vài phần uể oải; tỷ như khi biết hắn là Ma Quân, biểu tình phức tạp kia của cô; tỷ như cô lần lượt ý đồ chạy trốn......
Lại tỷ như, rõ ràng đã hấp thu xong máu yêu thú và năng lượng trong hồ, thế mà gần đây cô vẫn còn bế quan.
"Thì ra là thế." Cố Thần Hi hiện lên một tia tươi cười cổ quái, hắn ngồi thẳng dậy, biểu tình thư hoãn hỏi Thanh Ma, "Ngươi nói nhiệm vụ của Lâm Lạc Lạc là cái gì?"
"Nàng ta tới đây là muốn dùng sắc đẹp câu dẫn Ma Quân!" Thanh Ma giận dữ nói, "Tiên môn mặt ngoài đạo mạo dạt dào, kỳ thật lại quá âm hiểm."
"Ừm." Phái Lâm Lạc Lạc đến nơi này của hắn, xác thật quá âm hiểm.
Cố Thần Hi chậm rãi đứng lên, biểu tình hứng thú dạt dào: "Chúng ta đi nghe nàng nói như thế nào một chút."
Những người khác vẻ mặt khiếp sợ, loại chuyện ván đã đóng thuyền này, vì sao còn phải nghe một tên nằm vùng nói?
Hắc Ma liếc nhìn bọn họ một cái, biểu tình lại có chút ý vị thâm trường.
Cửa phòng Lâm Lạc Lạc lại lần nữa bị người ta đẩy ra, thân ảnh cao lớn của Cố Thần Hi đi đến, cô từ trên giường ngồi dậy, trong lòng ngực ôm chăn, thoạt nhìn có chút mơ hồ.
Trước cửa là một loạt ma tướng, tất cả đều hung thần ác sát nhìn cô.
Cô không chạy trốn, tâm tình Cố Thần Hi rất tốt, mỉm cười hỏi cô: "Đang ngủ?"
"Đúng vậy! Có việc?" Cô ngáp một cái, bình tĩnh như thể chẳng có chuyện gì phát sinh cả.
"Có chuyện muốn cùng ngươi xác nhận một chút." Cố Thần Hi từ trên cao nhìn xuống bộ dáng lười biếng của cô, thời điểm cô không tu luyện thường xuyên như vậy, hắn đã xem qua rất nhiều lần, nhưng không biết vì sao, mỗi lần xem lại hắn vẫn cảm thấy rất thú vị.
Sau khi biết được cô chính là Lâm Lạc Lạc, hắn càng thêm cảm thấy thú vị.
"Chuyện gì?" Tầm mắt Lâm Lạc Lạc tùy ý đảo qua, lướt qua vẻ mặt khác nhau của Thanh Ma rồi những người khác.
Đám người Hồng Ma cũng gặp qua nguyên chủ, nếu nói lúc trước bọn họ đối với lời của Thanh Ma còn có vài phần hoài nghi, thì hiện giờ lại công nhận giống như hắn: Cô chính là Lâm Lạc Lạc.
Nghĩ đến tiên môn nằm vùng chạy trốn kia, hóa ra vẫn luôn ở dưới mí mắt bọn họ, trong khoảng thời gian này còn cùng bọn họ xưng huynh gọi đệ, mọi người bị cô lừa xoay quanh, hiện tại nghĩ lại, đều là sỉ nhục! Thật sự quá sỉ nhục!
Mọi người ngoài cửa lửa giận không ngừng vọt lên trên, Lâm Lạc Lạc có loại cảm giác, nếu không phải Cố Thần Hi còn ở nơi này, có khả năng bọn họ đã sớm nhảy lại đây, xé cô thành từng mảnh nhỏ.
Cố Thần Hi lại bộ dáng tâm tình thực tốt: "Thanh Ma nói ngươi là Lâm Lạc Lạc."
Lâm Lạc Lạc vô tội chớp chớp mắt: "Lâm Lạc Lạc là ai? Lớn lên giống ta sao?"
Biểu tình nhỏ kia thật đúng là một chút sơ hở cũng không có, Cố Thần Hi thưởng thức màn biểu diễn tinh tế của cô, có chút nhịn không được muốn cười.
Hắn nghiêm túc gật đầu: "Nghe nói rất giống."
Không phải rất giống, mà là y như đúc, không đúng, là cùng một người, những người khác ở trong lòng nói.
"Thì ra là thế, khó trách Thanh Ma vừa mới thấy ta, liền đao kiếm tương hướng*, hóa ra là nhận sai người." Vẻ mặt Lâm Lạc Lạc giả bộ bừng tỉnh đại ngộ, "Ta còn tưởng rằng là do hắn ghen ghét Ma Quân sủng hạnh ta coi trọng ta, cho nên muốn nhân cơ hội ám toán ta đấy."
*Đao kiếm tương hướng (刀剑相向): chĩa kiếm về phía nhau, tỏ vẻ công khai quyết liệt, đối nghịch.Thanh Ma: "......"
Mới nãy rõ ràng là nàng ta động thủ trước!
Hắt nước bẩn, thế mà lại ngay trước mặt hắn hắt nước bẩn cho hắn!
"Ma Quân, nàng ta đổi trắng thay đen......" Thanh Ma đang muốn vì chính mình biện giải hai câu, lại thấy Ma Quân nhà hắn quay đầu nhìn qua, tầm mắt lạnh lẽo, tràn ngập cảm giác uy hiếp, không tiếng động biểu đạt hai chữ: Câm miệng.
Thanh Ma tủi thân ngậm miệng lại, vì sao lại không nghe hắn nói chứ?
Cố Thần Hi một lần nữa nhìn Lâm Lạc Lạc, mỉm cười hỏi: "Cho nên ngươi không phải Lâm Lạc Lạc?"
"Không phải." Lâm Lạc Lạc thản nhiên lắc đầu, "Lâm Lạc Lạc là ai, ta hoàn toàn không biết, cũng chưa thấy qua."
"Chuyện các ngươi lớn lên giống nhau, chỉ là trùng hợp?" Hắn liền thích xem cô nghiêm trang vô căn cứ.
"Hẳn là trùng hợp đi?" Lâm Lạc Lạc cau mày nghĩ nghĩ, "Đáng tiếc cha mẹ ta qua đời nhiều năm, bằng không có lẽ còn có thể hỏi bọn họ một chút, có phải đã sinh cho ta tỷ tỷ muội muội nào không?"
"Ngươi nói là trùng hợp, thì đó chính là trùng hợp." Cố Thần Hi giải quyết dứt khoát.
Mọi người lập tức nhìn về phía hắn, ai nấy cũng đều khiếp sợ và mờ mịt, trong mắt Lâm Lạc Lạc cũng có kinh ngạc không che giấu được.
Nhìn đến kinh ngạc trong mắt cô, Cố Thần Hi có cảm giác thỏa mãn quỷ dị, hắn phất tay ra sau: "Hiểu lầm mà thôi, các ngươi đều trở về đi."
Sao có thể là hiểu lầm chứ?
Mọi người đều có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không ai dám nói ra, đành phải ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng dưới sự dẫn dắt của Hắc Ma, một đám mới thất hồn lạc phách đi ra bên ngoài.
Ai có thể nói cho bọn họ, hiện tại chuyện này rốt cuộc là như thế nào???
————
Người chướng mắt đều rời đi, cửa phòng tự động đóng lại, chỉ còn lại hai người ở trong phòng.
Cố Thần Hi ngồi xuống mép giường, thật lâu không nói gì, nhưng đôi mắt vẫn nhìn cô, khóe miệng còn treo một nụ cười quỷ dị.
Lâm Lạc Lạc bị hắn nhìn mà trong lòng nổi da gà, cô rụt rụt về sau: "Ma Quân, ngài còn có việc sao?"
Cô cứ lui lại một chút, thì Cố Thần Hi liền dịch về phía trước một chút, hai người vẫn duy trì khoảng cách gần gũi: "Không có việc gì."
Tư thế này của hắn rõ ràng là không phải không có việc gì a!
Mông cô lại lần nữa dịch về sau, hai chân duỗi thẳng để tại chỗ, phòng ngừa hắn tiến về phía trước.
Cố Thần Hi ngồi ở sườn giường quả nhiên ý đồ nhích lên, nhưng đùi ngoài lại đụng tới chăn cô dưới chân, hắn rũ mắt nhìn tấm chăn nhô lên, khoé môi mỏng nhếch lên một chút.
Giống như lơ đãng, hắn đặt tay ở trên chỗ nhô lên kia, cách chăn nhẹ nhàng nắm lấy.
Còn nhỏ hơn cả tưởng tượng của hắn.
Lâm Lạc Lạc lập tức thu chân lại, biến thái chết tiệt!
Tên biến thái chết tiệt lại dịch mông, khoảng cách giữa hai người lại lần nữa thu hẹp, chỉ cách nhau nửa cánh tay.
Phía sau cô là mép giường, đằng trước chính là Cố Thần Hi, thân hình cao lớn của hắn như là tùy thời muốn đem nàng bao phủ trụ, lực áp bách mười phần.
Trong phòng tối tăm trai đơn gái chiếc tương đối mà ngồi, ánh trăng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trong phòng nhiều hơn vài phần ấm áp, cũng nhiều thêm ái muội.
Lâm Lạc Lạc rất nhiều lần muốn đá Cố Thần Hi đi, nhưng nghĩ đến tu vi không bằng của bản thân, cô đành phải tính.
Rõ ràng Cố Thần Hi đã tin cô chính là Lâm Lạc Lạc, rồi lại cố ý giả vờ không tin, cô cũng không biết hắn đang chơi cái gì, sau này chỉ có thể tiếp tục gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.
Tuy nhiên trải qua ngày hôm nay, cô không cần núp ở trong phòng, cũng không cần lo lắng ngày nào đó bị phát hiện.
Dù sao hiện tại thứ nên biết đều đã biết hết.
"Ma Quân, ta mệt nhọc." Cô làm bộ ngáp, nước khác sinh lý treo ở khóe mắt, bộ dáng muốn rơi lại chưa rơi, câu mất hồn phách người khác.
Cố Thần Hi thu hồi tầm mắt, sảng khoái đứng lên, còn tri kỷ giúp cô đắp chăn tới cổ: "Vậy ngươi ngủ đi."
Hắn tâm tình rất tốt rời đi, sau đó Hắc Ma thần không biết quỷ không hay xuất hiện, cung kính đứng ở phía sau hắn, Cố Thần Hi ngửa đầu nhìn trăng trên bầu trời, hôm nay vừa lúc là đêm trăng tròn, ánh trăng hết sức sáng ngời, đúng như tâm tình lúc này của hắn.
"Đi tra lai lịch Lâm Lạc Lạc."
"Tuân mệnh."
Cố Thần Hi quay đầu lại, nhìn thoáng qua khoảng sân đằng sau, hắn cười nhạo một tiếng: "Bổn quân ngược lại lại muốn chờ xem, ngươi sẽ câu dẫn bổn quân như thế nào."
Gió nhẹ nhàng thổi bay, mấy cánh hoa màu đỏ từ phía trên rơi xuống, chúng rơi xuống dưới chân Cố Thần Hi, ngón tay hắn nhẹ cong, cánh hoa kia liền bay vào lòng bàn tay hắn, có chút héo.
Hắn ném cánh hoa kia xuống, lại lắc lắc đầu, mới nãy cho cô nhiều cơ hội như vậy, thế mà cô lại không biết nắm bắt, kỹ thuật câu dẫn này thật sự quá kém.
"Tiên môn vẫn là vô dụng trước sau như một, đã cho người làm nằm vùng rồi, thế mà cũng không biết phải chỉ dạy cho tốt." Hắn có chút hận sắt không thành thép nói.
Trên đỉnh đầu lại có vài cánh hoa rơi xuống, hắn ngửa đầu nhìn lại, hoa đỏ nở đầy cây, có không ít nụ hoa mới nở vừa nãy.
Hắn hừ một tiếng, đột nhiên búng tay một cái.
Chỉ thấy những cánh hoa mới nở trên cây đó, sôi nổi tự động bóc ra, rồi lại không rơi xuống, mà là bay về phía phòng Lâm Lạc Lạc.
Cửa sổ cô tự động mở ra một góc, những cánh hoa đó liền bay lả tả vào, toàn bộ dừng ở trên giường, phủ đầy chiếc chăn đạm sắc của cô.
Lâm Lạc Lạc quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lại thấy Cố Thần Hi đứng ngoài đó, thân ảnh cao lớn đưa lưng về phía cô, tóc dài nhẹ nhàng tung bay trong gió, vai rộng chân dài eo nhỏ, lại phi thường có ý cảnh, làm người khác nhịn không được muốn hắn xoay người lại, nhìn thấy chính diện của hắn.
Lúc này một đợt cánh hoa cuối cùng bay vào, một trong số chúng còn dừng ở trên môi đỏ của cô.
Cô nhẹ nhàng thổi ra một hơi, thổi cánh hoa màu đỏ kia đi.
Cánh hoa ấy bay rồi bay, lướt qua cửa sổ, lướt qua sân, cuối cùng rơi xuống tay Cố Thần Hi, bị hắn nắm lấy một phen.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Thần Hi: Thấy được sao? Cái này mới gọi là câu dẫn người, học tập chút đi.