Edit by Dạ Nguyệt--------------------------------------Đáp án Trương Tử Nghiêu đưa chưa từng sai, lúc đầu Lâm Kiều cho rằng chỉ là ngẫu nhiên, nhưng khi cô ta so đáp án hai mặt sau với Chu Mặc Thần, cũng vẫn là sai.
Cô ta nổi giận đùng đùng gọi cho Trương Tử Nghiêu, đáng tiếc điện thoại lại tắt máy. Lúc này cô ta mới nhớ tới lúc trước Trương Tử Nghiêu có nói qua, mấy ngày nay ông ta phải đi đến địa phương xa xôi để khảo sát, tín hiệu bên kia không tốt.
Lúc ấy cô ta không để ở trong lòng, hiện tại hồi tưởng một chút, phải chăng đây là do ông ta âm mưu từ trước?
"Nếu để cho tôi biết được là do ông giở trò quỷ, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ông." Cô ta nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ lên, rõ ràng là tức giận.
Cô ta mất mặt trước Chu Mặc Thần, lại còn khoác lác với ba ba, hiện tại làm sao bây giờ?
Mà làm cô ta càng bất an chính là, những đáp án còn lại có phải cũng sai hay không?
Lúc Lâm Kiều về đến nhà sắc mặt tái nhợt, nhìn qua không khác gì bị bệnh.
Trần Nguyệt Nga oán giận: "Tại sao lại không chiếu cố thân thể mình cho tốt? Lúc này sẽ không ảnh hưởng đến kỳ thi chứ?"
Lâm Kiều trong lòng thầm hận, lại chỉ có thể nói: "Phát huy không được tốt."
"Để mẹ gọi cho bác sĩ đi, tranh thủ hôm nay chữa khỏi để ngày mai làm bài tốt hơn."
Cô ta căn bản không bệnh, gọi bác sĩ tới chẳng phải sẽ lộ sao?
"Không cần gọi bác sĩ, con ngủ một đêm là tốt, mẹ đi ra ngoài trước đi." Lâm Kiều lạnh lùng nói.
"Không gọi bác sĩ sao được, kỳ thi ngày mai làm sao bây giờ?" Trần Nguyệt Nga lại chuẩn bị dong dài, Lâm Kiều mất đi kiên nhẫn nổi giận gầm lên một tiếng: "Đi ra ngoài!"
Trần Nguyệt Nga hoảng sợ, lúc này mới mau chóng rời đi.
Lâm Kiều lập tức khóa cửa lại, lấy đáp án Trương Tử Nghiêu cho cô ta ra, xem đi xem lại, biểu tình mấy phen biến hóa.
Trương Tử Nghiêu luôn chỉ cho cô ta đáp án, trước kia cô ta cảm thấy không thành vấn đề. Hiện tại muốn nghiệm chứng một chút lại phát hiện đều không được, cô ta tức giận xé đáp án thành nhiều mảnh nhỏ.
Ngày hôm sau thi, cô ta vốn dĩ không định dùng đáp án Trương Tử Nghiêu cho, nhưng đáp án của các câu hỏi mặt trước làm xuống dưới đều đúng.
Mà vài câu hỏi lớn cuối cùng quá khó, cô ta chỉ có thể làm ra một chút, rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn là viết đáp án Trương Tử Nghiêu đưa lên.
Ngày hôm qua khí định thần nhàn, hôm nay Lâm Kiều lại hoảng loạn, kỳ thi kết thúc là lập tức về nhà, căn bản không dám ở lại trong phòng học cùng mọi người đối đáp án như lúc trước.
————
Lâm Lạc Lạc ghé vào trên lan can, nhìn bóng dáng Lâm Kiều dưới lầu vội vàng rời đi, đặc biệt là khi nhìn đến vầng hào quang của ngụy nữ chủ trên đầu cô ta chỉ còn lại 90%, cô không khỏi bật cười.
"Hoàn mỹ."
Các tiểu đệ của đều có chút nhìn đến ngây người, không biết vì sao, gần đây lão đại càng ngày càng đẹp, tựa hồ nhiều chút đặc thù ý nhị, thậm chí có đôi khi làm cho bọn họ có cảm giác không dám thân cận quá mức.
Nhưng mà lão đại gần đây cũng rất ít theo chân bọn họ đi chơi.
Tào Hiểu Tĩnh thật cẩn thận hỏi: "Lão đại, hôm nay muốn lên hay không?"
Lâm Lạc Lạc lắc đầu: "Mấy người tự mình đi chơi đi."
"Lão đại, chị đã lâu không cùng bọn em đi chơi, trốn học cũng không mang theo bọn em, có phải là chị có cẩu khác hay không? Có phải muốn vứt bỏ bọn em hay không?" Lưu Vân Sư vẻ mặt đau khổ hỏi.
"Không có, tôi phải học tập thật tốt, không có thời gian chơi."
Học tập thật tốt???
Các tiểu đệ đầy mờ mịt, mặt trời mọc từ đằng tây sao?
"Có một chuyện bọn em vẫn luôn muốn hỏi, lão đại và Cố Thần Hi có phải đang trù tính đại sự gì không?" Lưu Vân Sư lại hỏi.
Lâm Lạc Lạc nhớ tới bài đăng mấy ngày hôm trước, có người chụp lén hình ảnh cô cùng Cố Thần Hi ăn cơm đăng lên diễn đàn của trường học, lại khiến cho mọi người thảo luận nhiệt liệt một phen. Có không ít người suy đoán cô và Cố Thần Hi chuẩn bị kết minh, mưu đồ bí mật đại sự, có thể là muốn mở rộng địa bàn linh tinh gì đó.
Cùng anh kết minh mở rộng địa bàn, tự bổ não quá nhiều.
Những bài đăng đó làm cô cười hồi lâu: "Mấy người suy nghĩ nhiều rồi."
"Vậy vì sao mà tên đó cứ ba ngày lại tới tìm chị hai lần?"
"Nói ra mấy người cũng không tin." Lâm Lạc Lạc cười, liếc mắt quét bọn họ một cái, "Cậu ta là tới giám sát tôi học tập thật tốt."
Các tiểu đệ: "......"
Lão đại phải học tập thật tốt? Đối thủ một mất một còn tới giám sát chị học tập? Ai sẽ tin a?
Dư quang nhìn đến một người từ chỗ ngoặt xuất hiện, Tào Hiểu Tĩnh mắng một câu thô tục: "Lại tới nữa!"
Người nọ đi tới vai rộng chân dài, áo khoác đồng phục tùy ý xắn lên khuỷu tay, đi đến đâu người khác sôi nổi nhường đường đến đó, khuôn mặt đẹp trai mang theo vài phần hung hãn tự nhiên. Chẳng phải chỉ có Cố Thần Hi thôi sao?
Các tiểu đệ lập tức giải tán, Cố Thần Hi dựa vào trên tường: "Hôm nay định đi nơi nào học tập?"
"Không thể cho tôi nghỉ ngơi một ngày sao? Tôi còn định cùng các tiểu đệ đi ra ngoài chơi đây!" Lâm Lạc Lạc liếc xéo anh, cô không lừa các tiểu đệ, anh chính là tới thúc giục cô học tập, giám sát cô học tập.
"Không được." Cố Thần Hi lãnh khốc vô tình từ chối.
"Vậy đi tiểu đình tử lần trước đi." Lâm Lạc Lạc xách cặp sách lên, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Người qua đường quỷ dị nhìn hai người, hai người này tuấn nam mỹ nữ, vô luận nhìn thế nào cũng là cảnh đẹp nhân gian. Nhưng nghĩ đến thân phận của hai người, bọn họ cảm thấy thực cổ quái.
Sau khi hai người đi được hơn một trăm mét, Tào Hiểu Tĩnh cùng Lý Vân Sư trộm chuồn ra, lén lút theo ở phía sau.
Bọn họ muốn nhìn một chút, lão đại và Cố Thần Hi rốt cuộc là đang làm gì?
Ở trong trường học rẽ trái rẽ phải, hai người đi đến một cái hoa viên nhỏ yên tĩnh. Bởi vì không ở trong thời gian nở hoa, nên hoa viên nhỏ có chút hiu quạnh, ở giữa là một cái đình. Mặc dù an tĩnh nhưng tầm nhìn lại rộng lớn, là bọn họ trong lúc vô ý tìm được cái địa phương tốt này, Lâm Lạc Lạc và Cố Thần Hi ở trong đình ngồi xuống.
Tào Hiểu Tĩnh cùng Lưu Vân Sư vội vàng chạy đến một lùm cây trốn đi, chuyên tâm nhìn chằm chằm vào trong đình, nhưng bả vai bỗng nhiên lại bị đụng.
Hai người có tật giật mình thiếu chút nữa kêu thành tiếng, người đằng sau nhanh tay lẹ mắt che miệng bọn họ lại: Là Dương Kính Tùng và Trần Anh Hùng.
Bốn người hai mặt nhìn nhau, trường hợp như này có chút xấu hổ.
Dương Kính Tùng và Trần Anh Hùng, là 2 thuộc hạ chân chó của Cố Thần Hi; còn Tào Hiểu Tĩnh và Lưu Vân sư, là hai thủ hạ đệ nhất của Lâm Lạc Lạc. Mỗi lần gặp nhau không phải đánh thì chính là mắng, trước nay chưa từng tâm bình khí hòa bao giờ.
"Trùng hợp quá."
"Ha ha đúng vậy."
Lại ở chỗ này gặp được, mục đích khẳng định là giống nhau.
"Mày thử nói xem lão đại bọn tao cùng lão đại bọn mày tới nơi này là để làm gì?" Lưu Vân Sư hỏi.
"Bọn tao mà biết thì cũng sẽ không theo tới đây." Trần Anh Hùng tang thương trả lời, "Gần đây lão đại thường xuyên không biết tung tích, cũng không mang theo bọn tao đi chơi, bọn tao lo lắng cho anh ấy nên mới lại đây nhìn một cái."
"Bọn tao cũng vậy."
Cuộc đối thoại khô cằn kết thúc, bốn người lại tương đối cạn lời, đành phải tiếp tục ngồi xổm tại nơi đó tiếp tục nhìn lén.
Bọn họ ngồi xổm lần này chính là tận mấy tiếng, thẳng đến khi tiểu đình tử sáng đèn, thẳng đến khi có người đưa đồ ăn tới tiểu đình tử, thẳng đến bụng đói kêu vang. Bốn người vẫn như cũ kiên trì không ngừng ngồi canh, còn phải chịu đựng bị mấy con muỗi quấy rầy đốt.
Sau đó bọn họ nhìn đến hai người trong đình: Thật sự là học tập.
Lâm Lạc Lạc và Cố Thần Hi cũng không phải vẫn luôn học tập. Lâm Lạc Lạc vẫn luôn chơi game, ăn ăn uống uống trong giờ. Có đôi khi còn cùng anh nói chuyện phiếm, thời gian dành cho học tập ước chừng cũng chỉ có một nửa.
Tuy rằng Cố Thần Hi trên danh nghĩa là giám sát cô học tập, nhưng lúc cô làm việc riêng anh cũng sẽ không quản. Ngược lại, thời điểm cô chơi game, anh cũng sẽ cùng cô chơi, hai người tổ đội trong trò chơi hành hạ người chơi đến chết.
Mấy ngày nay, đồ ăn đều do Cố Thần Hi gọi người đưa tới, không giống đồ ăn ở căn tin cũng không phải đồ ăn đóng gói mang đi, hẳn là đầu bếp nhà anh làm, ăn ngon lại còn miễn phí.
Mắt thấy cô vui sướng ăn xong nửa con gà quay, một phần khoai tây chiên, một chén canh xương sườn, một phần salad hoa quả, Cố Thần Hi trộm nhìn bụng cô một cái, vẫn xẹp lép như cũ.
Mấy ngày nay ăn ngon uống tốt, lại không thấy cô có thêm chút thịt nào, vẫn gầy như vậy, quá không có cảm giác thành tựu.
"Ngày mai muốn ăn gì?"
Lâm Lạc Lạc báo tên vài món ăn, hai người thu thập đồ đạc rời khỏi tiểu đình tử.
Bốn người đang theo dõi cũng vội vàng theo sau, nhìn thấy hai người đi vào tòa nhà thứ ba đối diện.
Không có thẻ ra vào của tòa nhà này, lại không ai ra vào, bốn người đành phải ở bên ngoài chờ.
Dương Kính Tùng tương đối thông minh, cậu ta đứng ở dưới lầu hướng lên trên nhìn, không đến một phút, đèn của lầu 11 liền sáng lên.
"Xem ra Lâm Lạc Lạc là ở tại lầu 11."
Lưu Vân Sư có điểm uể oải: "Lãng phí mấy tiếng, cái gì cũng chưa tra được."
"Lão đại nếu đã về nhà, chúng ta cũng nên trở về thôi." Tào Hiểu Tĩnh hữu khí vô lực nói.
"Bọn mày đi trước đi, bọn tao phải đợi lão đại." Trần Anh Hùng nói.
Lưu Vân Sư và Tào Hiểu Tĩnh liếc nhau, ma xui quỷ khiến nói: "Vậy bọn tao cũng đứng đây chờ một chút."
Mười phút trôi qua, nửa giờ trôi qua, một giờ trôi qua......
Cố Thần Hi cũng không có xuống dưới.
"Tao nhớ rõ, hình như lão đại không có bất động sản ở chỗ này thì phải?" Dương Kính Tùng lẩm bẩm nói.
Trần Anh Hùng gật đầu, Tào Hiểu Tĩnh khiếp sợ hỏi: "Vậy vì sao mà cậu ta không xuống dưới?"
"Bọn tao cũng muốn biết."
"Cậu ta sẽ không, sẽ không......" Môi Lưu Vân Sư run rẩy, cuối cùng cũng không nói ra câu kia, sẽ không ở lại nhà của lão đại đi???
Tâm tình Dương Kính Tùng cũng không bình tĩnh nổi, có thể nhìn ra tay cầm điện thoại của cậu ta đang run lên nhè nhẹ. Cậu ta gọi điện cho Cố Thần Hi, làm bộ bình tĩnh hỏi: "Lão đại, anh đang ở đâu?"
Ba người khác cũng dựng lỗ tai lên, nghe thấy di động truyền đến thanh âm bình tĩnh của Cố Thần Hi: "Ở nhà."
Thật mẹ nó ở nhà!
Bốn người dưới lầu như bị sét đánh, biểu tình đều rạn nứt.
Không có khả năng, không có khả năng......
Bốn người liếc nhau, trăm miệng một lời chỉ trích đối phương: "Khẳng định là Cố Thần Hi (Lâm Lạc Lạc) câu dẫn lão đại nhà tao!"
Không hổ là nhiều năm đối đầu, đến mạch não suy nghĩ cũng giống nhau.
"Mày đánh rắm!" Bốn người lại trăm miệng một lời.
Người đi ngang qua đều kinh ngạc nhìn bốn người, phảng phất như đang nhìn bốn tên ngốc.