iệp Vị Ương cho rằng mình đang nằm mơ lập tức giáng lên mặt Dạ Phi Phàm một cái tát “Dạ Phi Phàm, anh là cái đồ siêu cấp bại hoại! Ai cho anh chạy vào trong mộng của tôi? Tôi đây rất chán ghét anh,vô cùng chán ghét, hiện tại tôi ra lệnh cho anh biến khỏi giấc mộng của tôi ngay lập tức!Tôi không muốn nhìn thấy anh!” Bị tát một cái sắc mặt lãnh khốc trên mặt Dạ Phi Phàm thay đổi liên tục,nhẫn nhịn để không đem cô nằm trong lồng ngực ném ra ngoài, nói “Em,đừng tùy hứng! Bắc gái rất lo cho em! Bà gọi cho tôi ít nhất mười cuộc điện thoại hỏi thăm! Nói tại sao cả buổi tối không trở về nhà? Em có biết thân phận của chính em hay không? Đại minh tinh tới khách sạn? Em nghĩ ngày mai truyện này sẽ không đăng lên trang nhất sao?”
Hắn thật muốn giận điên lên vì Diệp VỊ Ương,nhất là khi nghe nói muộn rồi mà cô vẫn chưa về, hắn sợ cô gặp chuyện không hay! Bỏ mặc Hàn Thiên Tuyết bắt đầu tìm cô khắp nơi!
Giờ phút này hắn giận giữ nhìn chằm chằm vào đôi môi đã bị người ta hôn tới sưng đỏ cả lên quả lật là muốn vọng động bóp chết cô.
Dạ Phi Phàm thề rằng tính tình hắn luôn luôn lãnh đạm,đối với ai cũng có thái độ lạnh lùng rất biết kìm nén cảm xúc,cả dời hắn chưa có lần nào nói ra những câu như vậy! Hắn biết trước đó Diệp Vị Ương bị kích động, rất uất ức, tinh thần cũng có thể không tốt, hắn không muốn đánh cô! Thế nhưng hắn chịu không nổi! Hắn tức giận rồi! Ghen!
Dạ Phi Phàm giận giữ nhìn chằm chằm vào đôi môi đã bị người ta hôn tới sưng đỏ cả lên quả lật là muốn bóp chết sự vọng động của cô.
Bị hắn quở mắng,Diệp Vị Ương có chút sửng sốt ở trong lòng hắn không kịp phản ứng.
Chậc! Thì ra không phải mơ! Như vậy càng không thể tha thứ.
Người này đã ân ái với với bạn gái cũ thì dựa vào cái gì mà lại xuất hiện trước mặt cô? Tại sao không xin lỗi cô mà còn làm bộ mặt đó nói với cô, hô to gọi nhỏ? Hắn cho rằng hắn là ai chứ?
Diệp Vị Ương giùng giằng muốn thoát khỏi vòng tay hắ,giọng nói dịu dàng so với thường ngày cũng lớn gấp đôi, không sợ chết mắng “Dạ Phi Phàm,tôi nhịn anh đủ rồi, thả tôi xuống, đừng đụng vào tôi! Tôi cảm thấy anh rất bẩn thỉu! Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi ngay lập tức cho tôi, chuyện của tôi không cần anh lo, bây giờ không phải giờ làm việc!”
Nét mặt cùng cử chỉ đó hoàn toàn không phải của một Diệp Vị Ương bình thường luôn dịu dàng, ít nhất Dạ Phi Phàm cũng chưa từng gặp qua chuyện Diệp Vị Ương mất kiểm soát như thế.
Hắn không thích bộ dạng hiện tại này của cô, sẽ làm hắn cảm giác mất đi khống chế.Hắn thích cô biết điều nghe lời như bình thường.
Cho nên bây giờ Diệp Vị Ương giống như đã thay đổi,trở thành một con người quật cường cứ la lối om sòm. Dạ Phi Phàm đã tức giận lại càng thêm phát cáu.Haizzz, hắn không ngờ rằng dạng chim nhon nép vào người khác như Diệp Vị Ương cũng có mặt kiên cường thế này!
Rất muốn đem cô ném xuống đất nhưng lại sợ cô đau.
Từ khi biết nhau thời đại học,cũng biết thể chất cô rất đặc biệt vừa sợ lạnh vừa sợ đau, lại cao gầy thanh thú xin đẹp, mặc dù rất thích hợp làm người mẫu nhưng khiến người ta nhìn vào lại cảm thấy thương tiếc.
Dạ Phi Phàm thấy cô thực sự muốn giùng giằng thoát khỏi,tự biết mình đuối lý, vì vậy không nói một lời đặt cô xuống giường.
Đông tác này lập tức khiến cho Diệp Vị Ương có chút hoảng hốt, cô che kín người bằng tấm thảm, nhìn hắn vẻ mặt hết sức đề phòng, không còn tin tưởng giống như trước đây!
Loại ánh mắt này của cô khiến cho hắn có chút bi thương, nhưng hắn nhẫn nhịn không có biểu hiện ra. Mà lấy cái máy sấy giúp cô làm khô tóc, sau đó đôi mắt lạnh lùng thăm thắm chậm chậm lướt qua như muốn lăng trì cô nhìn cô từ đầu tới cuối, ngay cả đầu ngón chân trắng nõn cũng không bỏ sót.
Ơ……………Cái tên đại tổng tài lãnh khốc xấu xa đáng bị sét đánh sao còn chưa đi?Còn nhìn chằm chằm cô làm gì?
Diệp VỊ Ương bị hắn nhìn chằm chắm tới tay chân luống cuống, trời ạ, ánh mắt hắn nhìn cô thật giống như dã thú muốn ăn,giống như đang tìm nơi nào trên người cô để cắn xuống miếng thứ nhất!
Dạ Phi Phàm nhìn chằm chằm Diệp Vị Ương, tay chân thì luống cuống. Trời ạ! Ánh mắt của hắn nhìn nàng giống như dã thú muốn tìm một chỗ trên người cô để cắn xuống miếng thứ nhất.
Đắp trên người cô là một tấm thảm hơi ngắn để lộ ra chiếc cổ trắng thon dài thật hấp dẫn người khác
Ánh mắt nóng rực của hắn một lần nữa trở lên mặt cô, nhìn khuôn mặt mềm mại xinh đẹp làn da trắng nõn trong suốt, tóc đen nhánh làm nổi bật đôi môi anh đào đỏ thắm,hơn nữa đôi mắt to trong suốt xinh đẹp mị hoặc chúng sinh.
Thời gian trôi qua giống như một thế kỷ, ánh mắt Dạ Phi Phàm mới trở lại bình thường,lạnh nhạt nói một câu : “ Cũng may em tự hiểu lấy mình,trử đôi môi ở chỗ khác đều không bị xâm phạm, nếu không uổng công mẹ em đã lo lắng cho em cả buổi tối. Thật sự là một đứa con ngoan”
Lời nói này vô cùng châm chọc,thật ra là ghen tỵ với ghen tỵ.
Hắn cảm thấy may mắn vì Diệp Vị Ương chỉ bị người ta hôn môi,còn những nới khác trên thân thể xinh đẹp cũng không có dấu vết bị xâm phạm, nhưng hắn tức là tại sao mình không bảo vệ tốt cho người con gái này để cho những người đàn ông khác dòm ngó đến cô.
“ Anh đến là để vũ nhục tôi sao ? Dạ đại tổng tài,khiến ngài lao tâm rồi! Hiện tại mời ngài ra ngoài! Tôi muốn thay quần áo! “
Diệp Vị Ương cong môi lên tức giận. Nhưng cô cũng biết nếu như không phải mẹ lo lắng cho mình mà gọi quá nhiều cuộc diện thoại cho Dạ Phi Phàm,quấy rày hắn, thì với một người lạnh nhạt như hắn sẽ không ra ngoài tìm cô!
Nghe được Diệp Vị ương Dùng kính ngữ “ ngài “ đối vời mình, Dạ Phi Phàm thấy rõ ràng trong lòng mình đang nổi giận, các ngón tay nắm lại thành quyền,nổi lên lên gân xanh, đè nén lửa giận.
Người con gái thầm thương hắn nhiều năm nhưng hiện tại cô đã học được cách giữ khoảng cách với hắn rồi sao ? Xưng hô tôn kính gọi hắn là “ ngài “.
Đáng chết. Đáng lẽ hắn nên vui mới đúng nhưng tại sao hắn cảm thấy buồn bực trong lòng ?
Dạ Phi Phàm nhìn Diệp Vị Ương thật sâu lạnh đến thấu xương từng bước từng bước tiến đến gần Diệp Vị Ương…..
“ Anh, anh muốn làm gì ? “ Diệp Vị Ương bị hắn làm cho không thoải mái,còn ánh mắt kia khiến lòng cô hoảng sợ.
Trước mắt cô không còn là người đàn ông mà nàng quen – Dạ Phi Phàm. Lúc này cô thật sự muốn mình có thuật ẩn thân để né tránh ánh mắt nóng rực của Dạ Phi Phàm đang nhìn mình.
Nhưng mà cô không có đường để chạy
“ Vị Ương, em không phải giận tôi đụng những người phụ nữ khác sao ? Có muốn cùng tôi kiểm nghiệm một lần ? “ Hắn ghé vào tai cô nhẹ nhàng thì thào .
“ Cái …… cái gì “ Diệp Vị Ương dựa vào vách tường lạnh như băng sau lưng mình, cô đột nhiên phát hiện bọn họ lúc này đang trong tư thế rất thân mật.
“Chưa hết, lúc trước em đã thấy ở khách sạn,để cho em ghen tức rồi trốn chay đi, không tiếc hạ thấp mình để cho người khác hôn. Em đã so đo như vậy thôi thì để tôi dạy em một lần,vậy em sẽ bình tĩnh hơn?
Dạ Phi Phàm dùng thanh âm trầm thấp lạnh như băng để răng dạy khiến cho cô thiếu chút nữa không thể hô hấp nổi.
“ ……..Anh điên rồi, anh tránh ra! “ cánh tay nhỏ bé của cô đẩy hắn ra nhưng không thể nào cản hắn tiếp tục tới gần mình.
“ Đây không phải điểu mà mấy năm nay em mong muốn sao ? Hi vọng đươc tôi đối xử với em như vậy sao ? Đừng giả bộ nữa, nào có gì không được thoải mái? Tôi sẽ thỏa mãn mong ước của em ? Để tránh em lén lút tìm người khác ! “
Diệp Phi Phàm kéo mạnh tấm chăn mỏng mà cô cố giữ chặt trên người, hắn điên cuồng hôn lên bờ vai nàng giống như đang cắn cô. Rõ ràng có thể thấy toàn thân Diệp Vị Ương đang run rẩy.
“ Không, anh thật sự điên rồi, chẳng lẽ mối tình đầu không thỏa mãn anh sao? Tôi … lặp lại lần nữa, đây không là điều tôi muốn, anh tránh ra! “
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!