Thay đồ sạch sẽ Diệp Vị Ương xoa xoa đôi chân trần của mình,từ từ đi ra ngoài,phát hiện……….Mẹ ngồi trên ghế sô pha vừa giận vừa khóc!
“Mẹ!…..Sao mẹ lại khóc?” Diệp Vị Ương không để ý tới vết thương ở chân vội vàng chạy tới,lo lắng hỏi “Chuyện gì vậy? Mẹ, mẹ nói cho con nghe, sao mẹ lại khóc?Xin lỗi, đều cho con không tốt, là con làm cho mẹ thất vọng, thật xin lỗi, mẹ………….mẹ đừng khóc nữa có được không?”
“Con nói!Bản lĩnh của con là do mẹ dạy! Đã nhiều năm nhưng chưa từng xảy ra chuyện không may nào, bình thương luôn biểu hiện một cách hoàn mĩ nhất,thế mà tối hôm qua lúc biểu diễn lại suýt nữa xấu mặt ngã trên sân khấu,rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Có phải không tập trung không? Mẹ biết con vẫn không tình nguyện việc mẹ ép con từ bỏ thiết kế đi làm người mẫu, nhưng cũng đã mấy năm rồi, chẳng lẽ trong lòng con vẫn chưa nguôi sao,con cố ý khiến mẹ khó xử sao?”
Mẹ của Diệp Vị Ương tức giận không thôi,vừa nói vừa khóc,vừa nói vừa khóc chỉ vào Diệp Vị Ương giận dến nỗi muốn giáng cho cô một cái bạt tai.
Diệp Vị Ương thương tâm nắm lấy tay mẹ, nửa ngồi nửa quỳ ở mép ghế sô pha, cố gắng vỗ vỗ sau lưng bà,muốn bà thở dễ dàng hơn,luống cuống giải thích.
“Mẹ, mẹ hiểu nhầm rồi,hôm qua lúc biểu diễn không phải con không tập trung mà có người giẫm lên giày con, không chừng là người trong giới người mẫu ganh tỵ con đường quá thuận lợi của con,muốn khiến con thất bại một lần, muốn con mất mặt trước giới truyền thông.”
Nghe Diệp Vị Ương nói vậy, mẹ cô càng nghiến răng nghiến lợi, nhíu chặt lông mày, mặt mũi nhăn nhó nói.
“Mẹ từng là siêu người mẫu thế giới, ai dám hãm hại con gái của mẹ chứ?”
Nghe lời nói đầy tức giận của mẹ,nhìn mặt mũi mẹ nhăn nhó Diệp VỊ Ương lại cảm thấy có chút mệt mỏi.
Chẳng lẽ mẹ lớn tuổi mà vẫn không rõ,thế giới này lòng người hiểm ác nhất, ai biết ai là ai? Bao nhiêu người vì bản thân mà làm việc vụng trộm,cả việc tồi tệ nhất cũng làm,cả việc mất hết lương tâm cũng có…….Huống chi………..
Cái thời của mẹ cũng đã qua lâu rồi,nó đã vĩnh viễn là quá khứ.
Ngày hôm nay sắc đẹp của mẹ cũng đã xuống,còn nữa, hư danh cũng theo gió bay đi,không có quyền, không có bối cảnh, thậm chí nếu không phải cô là bạn học thời đại học với Dạ Phi Phàm,có tình bạn có thể gọi sâu sắc đi,được chiếu cố nhiều mới miễn cưỡng có một chỗ đứng,những điều này tại sao mẹ lại không nhìn rõ chứ?
Làng Giải Trí chính là nơi tốt xấu lẫn lộn.
“Mẹ,nếu như,nếu như con bị Dạ Phi Phàm đuổi ra khỏi công ty,Ack, ý con là lần biểu diễn này khôngthành công sẽ chịu rất nhiều những lời gièm pha không tốt,nếu công ty sa thải con,con không còn năng lực bước vào giới người mẫu nữa,mẹ có buồn không?” Diệp VỊ Ương cẩn thận hỏi, cô nhớ rõ rạng sáng hôm nay Dạ Phi Phàm trước khi rời khỏi khách sạn đã nói những gì, điều đó so với sa thải không khác là bao.
Huồng chi xảy ra nhiều chuyện không vui thế, cô thực sự chẳng muốn đi làm nữa.Không thể đối mặt với Dạ Phi Phàm như trước đây nữa.
“Nếu con dám rời khỏi giới người mẫu,mẹ liền chết cho con xem! Dạ Phi Phàm làm sao có thể sa thải con? Mỗi lần đưa con trở về đều rất lễ phép với mẹ, nhìn một cái cũng biết rõ trong lòng hắn có con. Hừ, sự việc lần này chắc hẳn hắn cũng giúp con xử lý sạch sẽ thôi, lần sau nếu hắn quay lại đây, mẹ cũng sẽ không để cho hắn nhìn thấy vẻ mặt họa nhã. Dĩ nhiên, mẹ là trưởng bối, mẹ làm gì cũng là đúng, con cũng phải đối xử với hắn tốt hơn một chút,tốt nhất nên thu phục trái tim của hắn đi,con theo hắn tuyệt đối sẽ không phải chịu khổ!”
Diệp Vị Ương khổ sở mở lớn hai mắt,a,đây chẳng phải mẹ vì mơ ước của bản thân mà bán con gái sao?
Diệp Vị Ương khổ sở mở lớn hai mắt, a,đây chẳng phải mẹ vì mơ ước của mình mà bán con gái sao?
“Mẹ,toàn thế giới năm năm mới tổ chức giải người mẫu toàn thế giới, đối với mẹ mà nói,nó quan trọng vậy sao? Mẹ trước kia đã là siêu người mẫu rồi,có hay không chiếc cúp vàng quan hệ gì ở đây?”
“Đương nhiên có quan hệ! Cái cúp đó vốn thuôc về mẹ!Không thấy thì chết mẹ cũng không nhắm mắt! Tóm lại, mẹ đã nói rồi! Con nhất định phải chiến thắng trở về cho mẹ!”
Diêp Vị ương cười cúi đầu xuống thấp,nước mắt bắt đầu rơi xuống đầu gối,cô nghẹn ngào nói.
“Được, mẹ, con hiểu mẹ nghĩ gì, con cũng biết con nên làm thế nào rồi! Mẹ nhất định bắt con lấy được giải đó sao? Nếu con không mang nó trở về mẹ sẽ chết không nhắm mắt?Được! Con hiểu rồi! Con sẽ làm theo lời mẹ!”
Mặc dù rất thất vọng về mẹ, cũng biết năm đó để bồi dưỡng cô thở thành một người mẫu ưu tú mẹ đã rất vất vả, hao tốn rất nhiều tiền để dành,coi như đây là việc cuối cùng cô làm để báo đáp mẹ!
Không phải chỉ gọi điện cầu xin Dạ Phi Phàm là được sao?
Không phải chỉ cầu xin Dạ Phi Phàm cho cô trở lại công ty đi làm sao?
Không phải chỉ bỏ đi tự ái xin hắn một lần thôi sao?
Cô……….Có thể làm được.. nhất định phải làm được!
Diệp VỊ Ương cầm điện thoại di động, trong lòng bàn tay đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Mẹ khóc cũng đã mệt,mắng mỏ giáo huấn cũng đã mệt,đã đi ngủ rồi.
Trong nhà rất yên tĩnh cũng rất vắng vẻ, sau khi trời mưa khiến cho người ta không tìm được một tia ấm áp.
Rốt cuộc là muốn hay không gọi điện cho Dạ Phi Phàm cầu xin đây?
Hiện tại hắn nhất định rất bận? Thanh Phong Tuấn đang đối phó công ty của hắn,hắn nhất định loay hoay bể đầu sứt trán.
Đúng rồi,Thanh Phong Tuấn cũng là đại tổng tài của công ty lớn,nếu có thể tới công ty Bắc Mỹ của hắn phát triển sự nghiệp,tiền đồ cũng có thể sáng lạn hơn một chút?
Nhưng…………..mình có lý do gì để làm phiến Thanh Phong Tuấn đây? Dù gì cũng chỉ mới biết hắn có một ngày thôi. Có thể hắn là một người tốt thích làm việc thiện,đối với ai cũng hăng hái làm việc tốt,hoặc giả như hắn nhất thời có một chút hứng thú với cô nhưng bây giờ lại quên mất cô,nếu như vậy lúc này đi tìm hắn không phải quá đường đột hay sao?
Không, không thể tìm người lạ giúp được!
Trừ trả lại ví tiền cô không thể đem lại phền toái cho hắn được!
Hắn là đại ân nhân của cô,cô không báo đáp,thế nào lại có thể đi đòi hỏi người ta?
Thôi,gọi điện cho Dạ Phi Phàm đi,mặc dù bây giờ rất giận Dạ Phi Phàm,căn bản không muốn gặp lại hắn nhưng nếu muốn mẹ an tâm,cô nhất định phải đi làm trở lại.
Lại nói tới Dạ Phi Phàm,sau khi tỉnh táo lại đã cảm thấy hối hận.
Cho nên khi Diệp Vị Ương chịu nhún nhường vứt bỏ tự tôn gọi điện tới,mặc dù hắn đang rất bận nhưng vẫn rất nhanh nghe điện thoại, chỉ sợ cô chủ động nói ra chuyện lần trước, hắn lập tức lớn tiếng chất vấn cô trước đế khống chế cô.
“Diệp Vị Ương, nghe nói em bị trặc chân,tôi cho em nghỉ tới trưa rồi,còn chưa đủ sao? Bây giờ còn chưa đến công ty đi làm?”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!