Thật ra mà nói Diệp Vị Ương không hề thích làm người mẫu,cô thích thiết kế cùng trồng các loại hoa thơm cỏ lại, những loài có độc hay những thứ cây rất khó sống dưới sự chăm sóc của cô trở nên tươi tốt.
Cô đem những hoa kỳ dị thảo trong nhà cắt tỉa một chút,rồi gọi điện đến công ty.
Giờ phút này,Thanh Phong Tuấn đang ở trong phòng làm việc nghe thư ký báo cáo về lịch làm việc mới, mà Hàn Thiên Tuyết lúc này cũng đẩy cửa vào,nói thẳng vào vấn đề
“Tiểu Thanh,tại sao anh muốn đối đầu công ty của Dạ Phi Phàm? Anh biết rõ anh ấy rất quan trọng với tôi! Tôi chờ anh ấy bao nhiêu năm! Năm năm nay tôi bị cha nhốt ở Pháp cùng với anh chịu đựng khóa huấn luyện tàn khốc nhất,lần này lén quay về một là để giúp anh một là tự giúp bản thân! Tôi thực sự không thể để mất anh ấy ! Hôm qua tôi vất vả nói dối gạt cha cho tôi và anh thời hạn một năm, cha sẽ không bắt anh về, để anh ở đây hưởng mọi quyền lợi, anh vừa có địa vị cùng tiền bạc mạnh một chút liền đối đầu với người tôi thích nhất?Anh không thấy……….làm vậy khiến tôi thất vọng sao?”
Thanh Phong Tuấn sắc mặt vẫn như cũ trầm ổn,phất tay bảo thư ký lui ra,lúc cửa phòng vừa đóng, hắn không nhnanh không chậm ngồi trên ghế tổng giám đốc nói “Nói cho tôi biết trước làm thế nào cô có thể gạt được lão gia?Ông là người khôn khéo khó lừa gạt, phái nhiều người như vậy bắt tôi và cô về, như thế nào lại có thể dễ dàng đáp ứng cô, đồng ý cho chúng ta thời hạn một năm?”
Khuôn mặt sắc xảo của Hàn Thiên Tuyết thoáng xuất hiện nôn nóng, vì quá lo lắng cho tình hình công ty của Dạ Phi Phàm nên rất nhanh trả lời câu hỏi của Thanh Phong Tuấn “Tôi gạt cha tôi nói anh muốn qua lại với tôi,muốn biết lúc nhỏ tôi sống ở Trung Quốc thế nào, cho nên muốn ở lại Trung Quốc sống một năm!”
Nói đến đây cô thấy vẻ mặt Thanh Phong Tuấn có chút không vui, vội vàng nói tiếp “Tôi còn nói, tôi là con gái, có một người đàn ông chịu vượt qua bao nhiêu nước để tới Trung Quốc tìm hiểu cuộc sống cực khổ ở trung Quốc mấy chục năm qua, tôi cảm thấy rất lãng mạn, tôi đồng ý nếu cha cho tôi thời hạn một năm, sau khi hết thời hạn tôi và anh sẽ về Pháp kết hôn! Anh biết mà, cha tôi mặc dù tàn nhẫn nhưng cũng rất thích anh, ông hi vọng trong tương lai anh sẽ kế thừa sự nghiệp của ông, trừ công ty cùng sản nghiệp trên Thế Giới, đương nhiên cũng bao gồm cả Mafia vùng Đông Nam á cùng với vị trí Thếu Gia giới hắc đạo.”
“Một năm sau nhất định tôi phải lấy cô sao? Thứ nhất, tôi sẽ không lấy cô. Thứ hai, tôi nhất định sẽ không nhận bất cứ thứ gì từ cha cô, sau đó chỉ cần tiến một bước cũng bị ông ấy tàn khốc khống chế!” Thanh Phong Tuấn lạnh lùng tỏ rõ lập trường của mình.
“Tôi biết, anh sống là để báo thù! Anh yên tâm đi,cho tôi một năm, tôi sẽ khiên Dạ Phi Phàm yêu tôi một lần nữa, đến lúc đó khi kỳ hạn vừa hết, tôi sẽ cùng Dạ Phi Phàm bỏ trốn, sẽ không ép anh kết hôn với tôi, mặc dù……………….anh rất ưu tú, nhưng mà tôi cũng không yêu anh. Người cùng tôi vượt qua tuổi thơ khó khăn là Dạ Phi Phàm, tôi không thể không có anh ấy!”
Nói xong tròng mắt hàn Thiên Tuyết ngân ngấn nước mắt, giọng nói mang chút chỉ trích, tiến thêm một bước, nói “Nhưng! Tại sao anh lại muốn đối đầu với công ty của Dạ Phi Phàm? Anh ấy khổ cực gây dựng công ty, tại sao anh nhất định phải gây khó dễ cho anh ấy?”
Thanh Phong Tuấn nhíu mày, khinh thương nói “Hắn không được dạy dỗ đàng hoàng, không được tôi cho phép mà dám đụng chạm tới con mồi của tôi! Còn nữa……….cô vừa về nước đã đi tìm hắn, hắn không biết quý trọng, nghe em trai Tiểu Ngân nói hắn làm cô khóc.Nhìn lại mấy năm nay cô cũng giúp tôi không ít, tôi cũng nên thay cô dạy dỗ hắn!”
Thanh Phong Tuấn nhíu mày, khinh thương nói “Hắn không được dạy dỗ đàng hoàng, không được tôi cho phép mà dám đụng tới con mồi của tôi! Còn nữa……….cô vừa về nước đã đi tìm hắn,hắn không biết quý trọng,nghe niên đệ Tiểu Ngân nói hắn làm cô khóc.Nhìn lại mấy năm nay cô cũng giúp tôi không ít, tôi cũng nên thay cô dạy dỗ hắn!”
“………….Cảm ơn ý tốt của anh,nhưng về sau chuyện của tôi với anh ấy anh đừng nhúng tay vào, anh nên nghĩ cách để công ty anh ấy trở lại hoạt động bình thường đi,ngộ nhỡ anh ấy biết người đứng sau chuyện này là anh mà nguyên nhân khiến anh đối phó với anh ấy là vì giúp tôi dạy dỗ anh ấy,anh ấy sẽ càng ghét tôi hơn nữa! Dù sao…………năm năm bị nhốt ở Pháp tôi cũng không liên lạc được với anh ấy, anh ấy đã hiểu nhầm tôi rất nhiều rồi!”
Hàn Thiên Tuyết cúi thấp đầu,bộ dạng lớn mật yêu mị đêm đó quán bar hoàn toàn không bóng,ngược lại có một phần lạnh lùng,khí chất quật cường khiến cho người khác không dám lại gần.
“Dù sao thì tôi cũng không hoàn toàn vì cô.Cô cũng biết lần này tôi trở lại là vì ân oán của đời trước,cô yên tâm mục tiêu của tôi không phải Dạ Phi Phàm, công ty của hắn tuyệt đối sẽ không đóng cửa. Tôi làm vậy chỉ muốn hắn tự lo bản thân mình cũng không xong, sẽ không còn thời gian đụng tới con mồi của tôi.Dĩ nhiên đối phó với hắn,công ty của hắn xảy ra chút chuyện,con mồi của tôi sẽ chủ động tìm nơi nương tựa bên tôi thôi, đây mới là mục đích thưc sự của tôi!” Thanh Phong Tuấn cười, nụ cười tà mị không thôi, hắn đang chờ con cá tự sa lưới.
Tính toán thời gian,Diệp Vị Ương cũng nên trả ví lại cho hắn rồi?
Hiện tại Dạ Phi Phàm đang bận giải quyết chuyện công ty, công thêm trước đó có hai người trở mặt, Diệp Vị Ương sẽ phải mượn cớ trả ví tiền để cầu xin hắn tới công ty giải trí của hắn phát triển ?
“Tiểu Thanh,mục tiêu chân chính của anh không phải Dạ Phi Phàm,chuyện công ty của anh ấy xảy ra chuyện cũng chỉ trong thời gian ngắn phải không?” Hàn Thiên Tuyết còn chưa yêm tâm.
Thanh Phong Tuấn cúi đầu nhìn cổ tay một chút,cau mày, một ngày trôi qua thật nhanh, thế nào mà chuyện hắn chờ lại không có chút động tĩnh? Chẳng lẽ mọi chuyện không như hắn tính toán?
Ngay sau đó ngẩng mặt lên lại hấy hàn Thiên Tuyết đang chờ câu trả lời của hắn,vì thế hắn gật đầu ” Thiên Tuyết, tôi nhờ cô kiểm tra tập tài liệu, có gì mới không?”