Sau khi Tiêu Mộ Viễn nằm xuống, Giang Nhiễm bất giác hít thở một cách nhẹ nhàng.
5 phút…
10 phút…
Rồi 20 phút trôi qua…
Excuse me?
Anh đẹp trai à, anh không định làm gì đó sao?
Giang Nhiễm nghiêng người, phát hiện Tiêu Mộ Viễn nằm ngửa, giống như đã ngủ rồi.
Vậy nên, đêm tân hôn liền kết thúc như vậy sao?
Bị xem như không khí, tâm tình Giang Nhiễm không được tốt lắm.
Cô nhích đến gần anh, vươn tay vuốt ngực người đàn ông.
Lúc cô định ngồi dậy, người đàn ông bỗng nhiên mở bừng mắt.
Trong không gian tối tăm tĩnh mịch, hai người bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi gần như sắp chạm vào nhau.
Qua một lúc, Tiêu Mộ Viễn chợt nắm chặt tay cô, lật người đè cô dưới thân.
Giang Nhiễm nghe được tiếng hít thở và tiếng tim mình đập thình thịch…
Cả khuôn mặt và thân thể không ngừng nóng lên.
Ngay cả mấy sợi dây thần kinh dùng để suy nghĩ giờ phút này cũng bị cặp mắt thâm thuý kia trói chặt.
Tiêu Mộ Viễn cúi đầu nhìn cô vợ mới cưới của mình.
Giờ khắc này trông cô thật sự rất ngoan ngoãn, ánh mắt nhu nhược lại vô hại, nhiễm một chút ngượng ngùng cùng say mê.
Giống như một con mèo quyến rũ đang chờ đợi người ta đến yêu thương mình.
Lúc này dường như có những chiếc móng vuốt mèo vô hình đang không ngừng gãi từng cái vào trái tim người đàn ông.
Tiêu Mộ Viễn có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập mãnh liệt. Anh đột nhiên buông tay, ngồi bật dậy.
Quay người xuống giường, giọng nói có chút khó chịu: “Tôi còn có việc, cô ngủ trước đi.”
Giang Nhiễm: “…??”
Tiêu Mộ Viễn đến thư phòng nằm ở đầu bên kia, ngồi vào bàn, mở máy tính bắt đầu bận bịu với công việc.
Không thể không thừa nhận, anh là một người đàn ông bình thường, việc cự tuyệt với một “món ăn ngon” đã đưa đến miệng là một hành động rất phản nhân tính.
Nhưng anh cũng là một người “vì nghĩa quên mình”, không dễ dàng bị dục vọng thao túng và luôn làm việc theo lý trí mách bảo.
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ, Giang Nhiễm nằm trên giường, độ ấm quanh thân cũng dần tản đi, tâm tình cũng đã bình tĩnh lại.
Qua một lúc lâu, cô vẫn không ngủ được liền dứt khoát ngồi dậy.
Nhìn thấy ánh đèn sáng trưng trong thư phòng, cô xuống giường đi đến cạnh cửa nhìn vào trong.
Người đàn ông ngồi trước máy tính đang chuyên tâm làm việc, ngón tay thon dài lúc thì xoay cây bút trong tay, lúc thì đặt bút ký tên lên văn kiện.
Giang Nhiễm lười biếng dựa vào khung cửa, nhìn người đàn ông trong phòng. Anh không ngẩng đầu, cô cũng chẳng hé răng.
Một lúc sau, khi đã hoàn thành công việc, anh mới ngẩng lên nhìn về phía cửa.
“Có việc gì sao?” Anh dựa vào lưng ghế, các ngón tay thon dài giao nhau, biểu cảm nhàn nhạt.
Giang Nhiễm cười nhẹ: “Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn hỏi một chút, khi nào anh mới đi ngủ?”
Tiêu Mộ Viễn hơi cau mày: “Vẫn còn sớm.”
“Vậy tôi đi ngủ trước?”
“Ừ.”
Nói xong câu đó, anh cho rằng cô sẽ đi ngay, không ngờ cô vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Sau đó, nghe thấy cô do dự hỏi lại: “Như vậy có phải không tốt lắm không?”
Anh nhìn cô, sự thiếu kiên nhẫn trong mắt càng lúc càng tăng.
Giang Nhiễm vẫn đang nói: “Nếu cha mẹ anh biết được, đến lúc đó lại trách cứ tôi thì làm sao bây giờ? Đêm tân hôn không ở bên cạnh anh mà chỉ lo ngủ.”
“Giang Nhiễm, cô nói nhiều lời vô nghĩa quá rồi.” Tiêu Mộ Viễn chợt đứng lên.
Hiển nhiên anh đã thấy được một tia giảo hoạt dưới đáy mắt của cô.
“Rất muốn ngủ chung với tôi phải không?” Anh cười như không cười nhìn cô, đến gần cô, đưa tay cởi cúc áo sơ mi.
“…” Giang Nhiễm sắp đứng ngồi không yên bởi dáng vẻ đẹp trai chết người này của anh.
Lúc hơi thở hormone nam tính ập vào mặt, trên mặt tuy vẫn trấn định, nhưng sau tai đã bắt đầu đỏ lên.
Nhưng cô vẫn bình tĩnh nói một câu: “Không có. Anh đang vội, tôi không quấy rầy anh làm việc nữa.”
Nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Tiêu Mộ Viễn đứng cạnh cửa, hai tay khoanh lại trước ngực, nhìn bóng dáng thướt tha của cô.
Vốn dĩ tâm không chút gợn sóng, đột nhiên giống như vừa bị đốt lửa.
Người phụ nữ này, có chút hoang dã.
Cho dù có vẻ bề ngoài ngây thơ, vô hại.
Ngày kế, ánh nắng mặt trời chiếu trên mặt, sự ấm áp khiến Giang Nhiễm thức giấc.
Ngáp một cái ngồi dậy, lấy điện thoại trên tủ đầu giường nhìn thời gian… Vậy mà đã gần 10 giờ!
Trong nháy mắt cô lập tức tỉnh ngủ, nhanh chóng xuống giường đi rửa mặt.
Hôn lễ hôm qua thật sự khiến cô mệt mỏi, hơn nữa trong một đêm đặc biệt như tối qua dĩ nhiên cô sẽ không đặt báo thức, sáng lại không ai gọi cô rời giường nên cô ngủ đến khi tự mình tỉnh giấc.
Lúc này trong phòng chỉ có một mình Giang Nhiễm.
Trong lúc đánh răng, cô thất thần nghĩ, không biết tối qua anh ngủ ở đâu?
Không lẽ vị đại thiếu gia này thật sự muốn từ nay về sau đều chia giường ngủ với cô sao?
Một anh chàng đẹp trai như vậy… Đúng là có chút đáng tiếc.
Nhưng trong lòng Giang Nhiễm cũng biết rõ, cuộc hôn nhân này vốn dĩ là không môn đăng hộ đối.
Tiêu Mộ Viễn là Thái tử gia của Tập đoàn Đông Tinh, chỉ mới 28 tuổi đã đích thân điều hành các công ty của gia đình, đa số đều là những doanh nghiệp đứng đầu trong ngành sản xuất. Mà cô thì chỉ là một đạo diễn mới tốt nghiệp đại học, vẫn còn phải vất vả trong cái vòng này.
Nếu không phải cha mẹ nói thật với cô, Giang Nhiễm cũng không biết hoá ra tình hình trong nhà đã sắp không xong rồi.
Còn nhớ năm ngoái, cha còn không chút do dự chu cấp cho cô ba nghìn vạn [*] làm phí khởi động dự án điện ảnh. Vậy mà bây giờ Giang gia lại gặp phải khó khăn chồng chất, công ty mắc phải một số nợ lớn, số tiền đã đầu tư vào các hạng mục khu du lịch, bất động sản đều liên tiếp bị thua lỗ. Còn chưa kể đến bởi vì người đứng đầu của một công ty khoa học kỹ thuật xảy ra chuyện bê bối nên giá cổ phiếu công ty liên tục giảm mạnh, ảnh hưởng đến số tiền góp vốn của các cổ đông lớn trong công ty, Giang Hữu Thành là một trong số. Từ đó dẫn đến việc bị nhóm chủ nợ nhốn nháo kéo đến công ty đòi tiền.
[*] 9.764.176,08 VNDNgay tại thời khắc bị dồn đến bước đường cùng, thiếu chút nữa Giang Hữu Thành đã phải quỳ gối cầu xin người khác thì Tiêu gia lại xuất hiện.
Ngày trước ông cụ Giang và ông cụ Tiêu có mối quan hệ tốt, bởi vì đều sinh con trai nên muốn kết duyên cho đời cháu. Về sau, khi cha của Giang Hữu Thành qua đời, hai nhà cũng ít khi lui tới với nhau, hơn nữa mỗi nhà lại chú trọng phát triển một ngành công nghiệp khác nhau nên càng không có điểm chung để gặp nhau. Lần này người của Tiêu gia lại đột ngột xuất hiện, chủ yếu là bởi thân thể ông cụ càng ngày càng yếu đi, vị phu nhân hiện tại của Tiêu gia mới nhắc lại chuyện đính hôn năm xưa, muốn tiến hành hôn sự này. Một phần là muốn cả gia đình được vui vẻ, phần còn lại là muốn hoàn thành tâm nguyện cho ông cụ Tiêu. Mọi người đều cảm thấy chuyện này rất tốt, mà Tiêu Mộ Viễn cũng không phản đối nên trên dưới Tiêu gia cứ thể nhất trí tiến hành.
Giang Nhiễm là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay nhận hết mọi sủng ái. Vì vậy vào thời khắc cả nhà gặp nguy nan, cô không chút do dự đồng ý mối hôn sự này. Thậm chí còn khuyên nhủ người mẹ vẫn luôn canh cánh trong lòng của mình: “Mấy cô gái khác đều phải sầu não vì không biết phải đi đâu mới tìm được một đối tượng kết hôn tốt, còn con dù không cần làm gì cũng nhận được một con rùa vàng từ trên trời rơi xuống, vui sướng còn không kịp chứ làm sao nỡ cự tuyệt chứ.”
Hôn sự vừa định xong, Tiêu gia lập tức cung cấp vốn cho Giang gia, hơn nữa còn mời Giang Hữu Thành tham dự vào một hạng mục trọng điểm là dự án tái cấu trúc doanh nghiệp. Nhờ cuộc hôn nhân này, chẳng những nhà họ Giang nhận được sính lễ phong phú, mà nhóm chủ nợ lúc trước dùng mọi cách gây sức ép, chỉ trong vòng một đêm đã trở thành anh em thân thiết với Giang Hữu Thành.
Chấp nhận mối hôn sự này, Giang Nhiễm không cần nhìn cảnh cha mẹ tóc bạc trắng mỗi ngày đều buồn khổ dùng khăn lau nước mắt sau lưng cô, không cần lo chuyện khi nào bị toà án tịch thu nhà cửa, cũng không cần phải hận sự bất lực của chính mình. Chẳng những vậy cô còn có thể chuyên tâm với sự nghiệp điện ảnh của mình.
Mặc dù ngay trong đêm tân hôn bị chồng đối xử lạnh nhạt nhưng cô vẫn có thể tiếp nhận. Bởi vì điều cô muốn, cô đã có được.
Còn chuyện Tiêu Mộ Viễn muốn gì, lại là quyền tự do của anh.
Giang Nhiễm sửa sang lại chính mình thật tốt, sau đó rời khỏi phòng.
Bên ngoài đã có hai nhân viên đứng chờ sẵn.
“Tiêu phu nhân.” Hai nữ nhân viên mặc đồng phục cúi người chào cô.
Giang Nhiễm sửng sốt, bỗng ý thức được câu “Tiêu phu nhân” này là đang gọi mình. Cô im lặng tiêu hoá cách xưng hô này một lúc rồi mới nở nụ cười với họ.
“Tổng giám đốc Tiêu đang ở nhà ăn dùng cơm. Chúng tôi sẽ dẫn cô đến đó.”
“… Được thôi.”
Dường như hôm nay khách sạn vẫn chưa mở cửa đón khách. Giang Nhiễm đi theo hai nhân viên vào nhà ăn nằm ở khu vườn ngoài trời trên tầng hai.
Tiêu Mộ Viễn đã không còn ở đó nữa. Trên bàn là các loại trà bánh kiểu Quảng Đông, cơm kiểu Trung Hoa điển hình, màu sắc tươi ngon, cực kỳ phong phú. Giang Nhiễm ngồi xuống bàn dùng cơm, nghe nhân viên giải thích: “Tổng giám đốc Tiêu đang có một cuộc họp dưới lầu.”
Giang Nhiễm gật đầu, tỏ ý đã biết. Từ trước khi kết hôn, cô đã biết anh là loại người cuồng việc rồi.
Thật ra anh không ở đây cũng tốt, cô cũng chẳng cần bận tâm hình tượng, thoải mái dùng bữa.
Giang Nhiễm có vóc dáng cao, tạng người lại gầy, hàng năm nhờ việc thường xuyên vận động tập gym nên mọi người đều ganh tỵ vì cô có một thân hình ăn nhiều cũng không thể mập. Lúc trước khi còn học đại học, các bạn nhìn sức ăn của cô rồi nhìn lại dáng người mảnh khảnh trái ngược hoàn toàn đó, hâm mộ đến mức mắt đỏ hết cả lên.
Ăn xong bữa sáng, Giang Nhiễm liền đi tản bộ trong vườn.
Ánh mắt lơ đãng đảo qua người nào đó, cô nắm tay vịn, nhẹ nhàng bước xuống lầu.
Giữa khoảng sân bên dưới, Tiêu Mộ Viễn đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, cúi đầu xem văn kiện trong tay. Đối diện anh là vài người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu, ngồi trên những chiếc ghế dựa đơn giản vừa được nhân viên sắp xếp tạm thời.
Một người trong số đó đang báo cáo công việc, Tiêu Mộ Viễn vừa nghe vừa xem báo cáo.
Anh không giống những người kia ăn mặc trang trọng như vậy mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cởi hai cúc trên cổ, có thể nhìn thấy xương quai xanh như ẩn như hiện.
Biểu cảm nhìn lướt qua có vẻ lười biếng không để tâm nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cặp mắt kia rất sắc bén.
Giang Nhiễm lấy di động ra, canh chuẩn hình ảnh, mới vừa ấn nút chụp, người đàn ông đã quay đầu lại.
… Ối, đến mấy con báo cũng chưa chắc nhạy bén đến vậy.
Giang Nhiễm buông tay, mỉm cười nhìn Tiêu Mộ Viễn, vẻ mặt ôn nhu vô hại, thậm chí còn vẫy tay với anh.
Tầm mắt anh dừng trên người cô khoảng ba giây, sau đó không biểu hiện gì, quay đầu đi.
Nhưng mấy cấp dưới của anh lại không nén nổi tò mò, sôi nổi quay đầu nhìn về phía Giang Nhiễm.
Cô còn đang muốn tránh đi, bỗng dừng lại, nhìn bọn họ cười một cái.
Có người nhẹ hít khí…
Đây chính là cô vợ mới cưới của Tổng giám đốc Tiêu sao?
Khó trách có thể gả vào hào môn, đẹp quá đi mất!
Bầu trời xanh, gió nhẹ thổi, ánh nắng tươi sáng.
Người phụ nữ được bao phủ bởi ánh nắng mặt trời, trên người mặc một chiếc váy sáng màu, ngũ quan thanh lệ, lịch sự tao nhã, thêm một chút lại quá diễm tục, nhưng thiếu một chút lại thành ra nhạt nhẽo, cứ như bây giờ vừa vặn là tốt nhất. Cô có một đôi mắt sáng mang theo phong tình vô hạn, nhưng không hề phức tạp mà ngược lại trong veo không nhiễm chút bụi trần. Một người phụ nữ vừa có sự gợi cảm vừa có sự thanh thuần, hai thứ tưởng chừng như trái ngược lại hợp thành một thể, trong nháy mắt có thể khiến đàn ông mất đi sức chống cự.
Tiêu Mộ Viễn cong tay, gõ xuống thành ghế. Biểu cảm chợt tắt, không khí áp lực truyền đến khiến mấy người đàn ông kia nhanh chóng quay đầu lại.
Bọn họ vốn định chúc mừng boss có thể cưới được một người vợ xinh đẹp như tiên, nhưng vừa thấy gương mặt không chút cảm xúc của anh liền thức thời lựa chọn im lặng, chuyên tâm vào công việc.
Sau cuộc họp ngắn ngủi, Tiêu Mộ Viễn dẫn Giang Nhiễm đến bệnh viện nơi ông cụ Tiêu đang điều trị.
Hai người ngồi song song ở hàng ghế sau, Tiêu Mộ Viễn nhắm mắt dưỡng thần, còn Giang Nhiễm ngắm sườn mặt của anh.
Anh bỗng mở mắt ra: “Nhìn tôi làm gì?” Ngữ khí nhàn nhạt, mơ hồ có chút không vui.
Giang Nhiễm chống cằm, tay chống trên tay vịn, nhìn anh cười: “Anh rất đẹp trai, rất có giá trị thưởng thức.”
Tiêu Mộ Viễn quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hứ, đồ nhỏ mọn… nhìn một chút cũng không cho.
Ông cụ Tiêu đang điều dưỡng tại một bệnh viện tư ở ngoại thành. Đó là một nơi có non xanh nước biếc, bệnh viện có đầy đủ trang thiết bị hiện đại cao cấp.
Nếu không nói đến giá cả làm người ta kinh ngạc thì những thứ khác đều tốt cả.
Giang Nhiễm đi bên cạnh Tiêu Mộ Viễn trên con đường có bóng râm thoáng mát. Bước chân của anh rất lớn, may mà hôm nay cô mang giày đế bằng, tuy rằng chân không dài bằng anh nhưng vẫn có thể đuổi kịp.
Khi sắp đến gần gian biệt thự màu trắng gạo nằm ở khu riêng biệt, Tiêu Mộ Viễn đột nhiên nắm tay Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm sửng sốt, tim lập tức đập nhanh, cô nhìn bàn tay đang được anh dắt đi, lại nhìn về phía gương mặt không chút gợn sóng kia.