Lọc Truyện

Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Mùa đông phương Nam khi có mặt trời vẫn tương đối ấm áp, nhưng vừa đến ngày mưa dầm, khắp nơi đều lạnh lẽo, Tử Tình có nhiều chuyện phải làm, nhờ Thẩm thị chuẩn bị giỏ lửa (là giỏ trúc, trong có một lọ sành, bên trong để chút than củi, mặt trên có lưới sắt, mỗi người già ở phía nam đều có một cái để sưởi ấm), còn giúp hong khô quần áo mà Thẩm thị đã giặt, mà việc giặt quần áo cực kì khổ, rất lạnh, ra ngoài phải mang đôi giày thật dày, đây là đôi giày Tử Phúc mang chật, đi không vừa chân, lạch bà lạch bạch như chim cánh cụt, không ít lần suýt té ngã, trong lòng Tử Tình oán hận vô cùng, bởi vì mùa đông phía nam hay mưa, mà Tử Tình cũng không ít được mình té bao nhiêu lần rồi.

Nghe nói Tử Phúc có một đôi giày da con hoẵng, ngày mưa mang vào rất nhẹ nhàng, Tử Lộc nói là lão gia tử cho Tử Phúc, thấy Tử Phúc đến trường vào ngày mưa bất tiện, mà Tử Phúc từ nhỏ đã biểu hiện thông minh hiếu học, lấy được niềm vui của lão nhân gia, nên tặng hắn một đôi giày, mùa đông mặc vào cũng ấm áp. Chờ mình làm ra bạc, chuyện thứ nhất làm là mua một đôi giày gọn nhẹ, cho nên, liền sự nghiệp đi không bị ngã, Tử Tình muốn nhanh chóng tìm được biện pháp kiếm tiền.

Tử Tình đang phát sầu việc tìm biện pháp thì Tử Lộc đến, nói muốn đi chợ phiên, hai người lôi kéo Tử Phúc, ba huynh muội cùng đi, Tử Tình phát hiện có nhiều người bán hàng tết, các loại quả vỏ cứng ít nước, hoa, hạt dưa, táo, nhãn, đào, còn có thịt khô, vịt muối, gà muối, cùng với các loại món ăn thôn quê, nhưng không có lạp xưởng, chắc người nơi này còn chưa biết phương pháp xử lý ruột. Còn có người bán hoa vải, lụa màu, pháo, Tử Tình vẫn cảm thấy thiếu cái gì, dạo qua một vòng, thì ra không thấy bán câu đối, đèn lồng màu đỏ.

“Đại ca, sao không thấy bán câu đối?” Tử Tình hỏi.

“Nha đầu ngốc, người đọc sách đều thanh cao, các hiệu sách bỏ tiền mời người viết xong, sau đó mới bán, chúng ta ở trấn nhỏ, không có hiệu sách, muốn mua thì đến An Châu mua. Nếu không thì mời người đọc sách trong thôn viết, ngươi quên à, hàng năm cha đều giúp người khác viết không ít mà!” Tử Phúc nói.

Trong lòng Tử Tình bỗng có ý định: “Đại ca, ca có muốn giúp nhà mình kiếm chút tiền không.” Anh mắt Tử Phúc sáng lên, tất nhiên là muốn.

Về nhà, Tử Tình chạy đến phòng Thẩm thị: “Nương có Tình nhi mượn một trăm văn tiền được không? Con cam đoan sẽ trả cho nương.”

“Một trăm văn? Nhiều vậy, con muốn làm gì?”

“Nương cứ cho con mượn đi, ca ca nói muốn bán câu đối, nhưng không có tiền mua giấy đỏ, hắn không dám tới mượn nương.”

“Khẳng định là con khuyến khích đại ca chứ gì, đại ca con viết câu đối được không đã?”

“Có phụ thân ở đây nữa mà, nương yên tâm, con bảo đảm sẽ trả lại cho nương.”

“Nói không lại con mà, gọi đại ca con tới đây.” Thẩm thị lấy một chuỗi tiền trong rương ra. Tử Tình nói nhỏ vài câu với Tử Phúc, rồi kéo hắn vào, Thẩm thị dặn dò, sau đó giao tiền cho Tử Phúc, Tử Tình kéo Tử Phúc đi thẳng đến tiểu tạp hoá gần đó.

“Tình Tình, sao muội lại lấy ca ca làm bia đỡ tên hả. Nhưng muội lại mượn được 100 văn tiền của nương, làm ta phải nhìn muội với cặp mắt khác xưa đấy.” Tử Phúc nói

“Nương nể mặt huynh mới cho mượn đấy, với lại ta đã hứa với nương là sẽ trả tiền lại mà. Ca, ca nghĩ đi, ca nhanh viết câu đối đi, sắp đến tết rồi.”

Hai người tới tạp hoá, Tử Tình mới biết được giá giấy ở cổ đại trang không rẻ chút nào, một tờ giấy đỏ lại mất hẳn mười văn tiền, tương đương với hai cân lúa, mà một tờ giấy chỉ viết được 2 câu đối mà thôi.

“Lão bản (ông chủ), có thể giảm chút không, ta mua nhiều lắm đấy.” Tử Tình hỏi.

“Thật sự không thể giảm được, nhưng bên này có loại chỉ 5 văn 1 tờ, chỉ là có vài chỗ hơi rách, nhưng một tờ viết 2 câu đối vẫn được. Các ngươi nhìn xem rồi thương lượng.”

Tử Tình cùng Tử Phúc mở tập giấy đỏ bị hỏng ra nhìn, vẫn viết được hai câu đối, còn không thì viết ra được vài chữ ‘phúc’, hai huynh muội chọn hai mươi tờ, Tử Tình lại kì kèo lão bản tặng hai bút lông hơi bị hỏng và một tờ giấy thường, rồi về nhà, đem mọi thứ bỏ vào phòng Tử Phúc, Tử Tình muốn lấy giấy, Tử Phúc lại không dám để nàng viết thử, sợ làm hỏng.

“Đại ca, ca đừng keo kiệt thế, lấy một tờ ra viết thử, nếu được thì ca viết luôn, tiết kiệm được mớ thời gian đó.”

“Tiểu nha đầu, muội thông minh đó, ca ca nghe ngươi. Nhưng mà chúng ta viết cái gì đây?”

“Viết cái gì vui vẻ chút, nếu không biết thì ca đi hỏi cha, hoặc tìm trong sách có không?”

Tử Tình bắt đầu xem sách trên giá, lúc này có thể thoải mái đọc sách, dù sao mấy ngày nay Tử Phúc cũng dạy nàng hơn một trăm chữ, tuy rằng viết không được đẹp, cũng may Tử Tình không yêu cầu quá cao, một nha đầu ở nông thôn thì đừng làm tài nữ. Tử Tình tìm được một quyển 《Phong tục Đại Hạ》, Tử Tình mở ra, bên trong có câu đối, đố đèn, các tên núi lớn, thắng địa Phật giáo đạo giáo, thậm chí còn có đồ ăn các nơi, gieo trồng cây nông nghiệp. Tử Tình cảm thấy đây là một quyển sách rất hữu dụng.

Đang định viết thì Tăng Thụy Tường vào: “Nghe nương các con bảo hai đứa định bán câu đối, Phúc nhi, con cảm thấy chữ mình có thể viết câu đối không?”

Tử Phúc vừa nghe, vẻ mặt xấu hổ, Tử Tình vội vàng cướp lời: “Phụ thân, đại ca cũng không tính toán tự mình viết, đại ca đang bày giấy bút thôi ạ, chúng con chuẩn bị tốt rồi nhờ phụ thân viết. Con và đại ca, nhị ca phụ trách bán.”

Có lẽ Tăng Thụy Tường cảm thấy trong nhà có nhiều nơi cần dùng tiền, nên rất vui khi các con biết chuyện, cho nên thống khoái, cầm lấy bút, Tử Tình thật may mắn khi phụ thân không phải là một người quá cổ hủ. Dưới sự trợ giúp của phụ thân, trước trời tối liền viết xong 28 câu đối, Tử Phúc đem chỗ giấy còn lại cắt thành hình thoi, viết chữ “Phúc” lên, số giấy hơi dài thì viết “Mở cửa đại cát “, “Lục súc thịnh vượng” (tức 6 con vật nuôi thân thiết ở nhà là ngựa, bò, dê, gà, chó, lợn )

.

Sau khi ăn xong điểm tâm, Tử Tình vội vàng lấy cái rổ bỏ câu đối vào, Tử Phúc cầm một bó rơm nhỏ, gọi Tử Lộc ra ngoài, đến chơ phiên tìm chỗ náo nhiệt nhất, Tử Phúc rải rơm, đắt câu đối lên, rất nhanh đã có người đến hỏi. Lúc trước Tăng Thụy Tường đã hỏi qua hiệu sách, câu đối đều bán mười văn tiền một bộ, bọn họ chỉ cần bán 8 văn hoặc 9 văn là được. Mọi người thấy ba tiểu hài tử bán câu đối, thấy mới mẻ nên bảy miệng tám lời nghị luận.

========

Tử Tình nhìn hai vị ca ca, muốn hai người bọn họ mở miệng cũng khó, đành phải tự mình thét to: “Bán câu đối đây, 9 văn tiền một bộ, mua lớn được nhỏ, mọi người mau mua đi.”

“Bé con, mua lớn được nhỏ là gì?”

“Ngươi mua một bộ câu đối để treo cửa, chúng ta sẽ tặng ngươi một thứ để treo ở nhà bếp, còn tặng thêm một chữ phúc nữa.” Tử Tình giải thích.

“Bé con, ngươi đọc xem ở đây viết những thứ gì, đọc được thì ta sẽ chọn một cái.” Mọi người cười to.

May là Tử Tình biết chữ, giờ bắt đầu có công dụng, nàng to giọng: “Trời đất mừng xuân người tăng thọ, xuân vui đầy túi người vui đầy tài, bốn mùa Trường An.” “Trong ngoài bình an vận may đến, gia đình vui vẻ tiền của dồi dào, ngôi sao may mắn chiếu sáng.” “Xuân về cỏ cây đua nở, nhà cửa phúc lộc bốn mùa an, cái tết vủi vẻ. . .” (TT^TT, đây là nghĩa của mấy câu chúc thôi nhé, ta đã cố cho nó thành thơ, cơ mà đọc ngang như cua ý)

“Con bé đọc thật dễ nghe, vừa biết bán hàng, vừa biết chữ, không sai, không sai, chữ cũng đẹp. Chọn một bộ cho ta đi.”

Bắt đầu có người mua, mà thứ Tử Tình bán là độc nhất, người nông dân nghèo khổ, trong dịp tết cũng nguyện ý mua bộ câu đối, gửi gắm niềm tin và chờ đợi của bọn họ với tương lai. Cho nên chỉ tầm nửa canh giờ, Tử Tình đã bán hết hai mươi tám câu đối, trận chiến mở màn thắng lợi, làm Tử Phúc, Tử Lộc rất hưng phấn, nhà cũng không về, trực tiếp đi đến tạp hoá, lúc này bọn họ mua hai mươi tờ giấy đỏ tốt, đem tiền thừa mua thêm mười lăm giấy đỏ bị hỏng, lúc này không cần mở miệng thì lão bản đã vui tươi hớn hở tặng hẳn hai cây bút hơi cong, cộng thêm một ít mực và một cái nghiên mực bị sứt.

Ba người cười hì hì vào phòng Thẩm thị, Tử Lộc cướp công báo cáo với Thẩm thị, Thẩm thị vui vẻ, sờ sờ ba cái đầu bọn họ, cổ vũ vài câu.

“Nương, phụ thân đâu?”

“Cha ngươi cùng ông nội đi tìm thợ mộc rồi, làm chút đồ gỗ.”

Ba người lại đến phòng Tử Phúc, cất giấy bút, đành phải chờ Tăng Thụy Tường có thời gian rãnh lại viết. Sau đó, Tử Phúc kéo Tử Lộc sang chỗ Điền thị làm việc.

Dưới sự giúp đỡ của Tăng Thụy Tường, đến chợ phiên ngày mười tám ngày bán xong câu đối, huynh muội bọn họ đã kiếm được hơn một ngàn văn tiền, đương nhiên bọn họ sẽ không cầm tiền về nhà, mà tiếp tục mua giấy đỏ.

Chờ bọn hắn về nhà, còn chưa kịp báo tin này cho Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, phát hiện trong nhà có khách, nguyên lai ngày mười tám tiểu tứ đầy tháng, đại cữu nương Hứa thị cùng Nhị cữu nương Triệu thị đều đến, đang nói chuyện với Thẩm thị, Tử Phúc cầm thịt và trứng gà mà Hứa thị, Triệu thị mang đến, đoàn người đến phòng trước. Phòng trước cũng có không ít khách, khủng bố nhất là cả một nhà đại cô Xuân Ngọc đều tới, lúc này Xuân Ngọc đã có năm đứa nhỏ, ban nam hai nữ, tên của ba đứa con tria rất buồn cười: Đại Mao, Nhị Mao, Tam Mao, con gái bé nhất chỉ khoảng 1 tuổi, đi còn chưa vững. Ăn cơm, con nít ngồi một bàn, Tử Tình lần đầu tiên thấy đồ ăn có chút thịt, chiếc đũa vừa vươn đi, ba cái Mao kia đã gió cuốn mây tan chia nhau đồ thịt, Tử Tình nhìn Tử Phúc, Tử Lộc, phát hiện Tử Phúc rất lạnh nhạt, Tử Lộc tức giận, phỏng chừng lúc trước cũng là loại này, thấy nhưng không thể trách. Tử Tình còn phát hiện, ăn xong cơm trưa, Tử Phúc chạy nhanh về phía sau, khóa phòng mình lại.

Hứa thị và Triệu thị ăn xong cơm trưa thì rời đi, định mời Thẩm thị qua nhà chơi mấy ngày, nhưng Thẩm thị nói đã cuối năm rồi, có nhiều chuyện phải làm nên không đi, chờ năm sau rãnh rỗi.

Một nhà Xuân Ngọc còn ở lại, lúc ăn cơm chiều nghe Xuân Ngọc nói với Điền thị rằng mình khổ quá, trong nhà có nhiều đứa nhỏ, ruộng đất lại ít, đứa nhỏ cả cơm cũng ăn không đủ no, đừng nói đến chuyện có quần áo mới mừng tết. Tử Tình nghe xong âm thầm kinh bỉ, nhà mình cũng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Bà nghe xong, bỗng kêu Tử Phúc lại.

Tử Tình nghe bà hỏi: “Tử Phúc, nghe nói các ngươi bán câu đối, kiếm được nhiêu tiền?”

“Thưa bà, cũng không kiếm được nhiêu, là nương thấy sắp tết mà quần áo đệ đệ muội muội đều cũ nát cả, muốn kiếm mấy văn tiền mua bộ áo bông mới cho bọn nó.” Tử Phúc đáp.

Điền thị nghe xong, vẻ mặt không vui: “Kiếm tiền không được còn muốn gì, đã vài năm bà cũng không mặc quần áo mới.”

“Dạ, nếu con kiếm tiền được sẽ mua vải cho ông bà. Tử Phúc đã suy nghĩ điều này trước rồi.” Điền thị nghe vậy, vẻ mặt mới hơi vui.

Cơm nước xong, Tử Phúc ôm tiểu đệ, Thẩm thị thì rửa chén, Tử Tình kêu Tử Lộc cùng nhau giúp mẫu thân thu dọn, Điền thị và Tăng lão nhân thương lượng để gia đình Xuân Ngọc ở lại thế nào. Tử Tình không có hứng thú nghe mấy thứ này, nàng đang nghĩ lần này mua giấy đỏ tương đối nhiều, hôm sau đã gần giao thừa, chắc Tăng Thụy Tường phải thức đêm để viết.

Ai ngờ, bắt đầu từ hôm nay, nhiệm vụ của Tử Tình là trông coi tiểu đệ, bởi vì Thẩm thị hết cữ, không thể ở miết trong phòng, Thẩm thị có rất nhiều chuyện phải làm: nấu cơm, cho heo gà ăn, rửa chén, có khi còn nấu nước, Thẩm thị cùng Chu thị chia nhau làm, vì Thẩm thị nghỉ ngơi một tháng, nên hiện tại chủ động làm nhiều hơn, không có thời gian rãnh. Cũng may gia đình Xuân Ngọc rời đi vào ngày thứ hai. Tử Tình ở nhà coi hai đệ đệ, Tử Phúc và Tử Lộc đi bán câu đối .

Xế trưa, Tử Phúc mua giấy đỏ trở về, nói chợ phiên đã có người bán câu đối, nhưng vì hôm nay là chợ phiên nên vẫn bán hết, chắc về sau sẽ bán không dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT