Vẫn có thể nhớ được!
Mắt Mộ Nguyệt Sâm nhuốm màu hứng thú: “Vậy có yêu cầu khác không?”
Hạ Băng Khuynh vỗ vai anh, cực kỳ nghiêm túc: “Anh lấy thịt kobe ra là được, ngàn vạn lần đừng giấu đi đó!”
“...”
“Anh đi làm nhanh đi!” Cô đẩy anh 1 cái, hối anh.
Nhân lúc lí trí vẫn chưa về chỗ, anh đi với tốc độ nhanh nhất, nếu không đợi tí cô thay đổi chủ ý.
Mộ Nguyệt Sâm thẳng lưng lên, đi vào trong.
Qua lúc lâu, Hạ Băng Khuynh ngửi thấy mùi thịt thơm, đưa cổ ra xem, trong lòng chút lo lắng kia căn bản không còn tác dụng gì.
Cuối cùng nghe Mộ Nguyệt Sâm bên trong gọi cô, cô như giây đầu tiên liền chạy vào.
Động tác rất nhanh, rất tốc độ, khiến người bất ngờ.
Thấy đầy bàn đồ ăn, đặc biệt là đĩa thịt bò lớn, nước miếng cô đã chảy gần dòng sông.
Quá mê hoặc rồi.
Nhịn không được ngồi xuống, gắp thịt bò, bỏ vào miệng quả thật cảm động cực kỳ.
Hình ảnh của Mộ Nguyệt Sâm trong lòng cô lập tức cao lớn hùng vĩ.
“Ngon không?” Anh đứng bên cạnh, cúi nhìn, sờ đầu cô.
Hạ Băng Khuynh hưng phấn gật đầu: “Uhm, uhm, đặc biệt ngon, Mộ Nguyệt Sâm, sau này anh còn làm cho tôi ăn nữa không? Tôi nguyện ý làm trâu làm bò cho anh!”
“Làm trâu bò thì không cần ---” Ngón tay Mộ Nguyệt Sâm xuyên qua tóc cô, thuận tay trượt lên tai dễ thương và cổ trắng ngần, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Em chỉ cần nghe lời là được!”
“Chỉ cần không kêu tôi đi giết người phóng hỏa làm chuyện xấu, đều nghe anh.”
Cô đã hoàn toàn bị món ngon thu mua rồi!
Lòng Mộ Nguyệt Sâm bất giác cười không ngừng, thì ra để xử lý nha đầu này chỉ cần cho cô ăn thịt là được!
Anh để tay lên vai cô ngồi xuống: “Yên tâm, tuyệt đối không để em làm chuyện xấu.” Nếu làm, cũng là anh làm.
Lấy đũa lên, anh gắp thịt bò vào dĩa cô: “Ăn đi---”
Hạ Băng Khuynh không khách khí lập tức ăn.
Cô đã hoàn toàn phụ thuộc vào tính tham ăn, cũng thả lỏng không cảnh giác anh.
Mộ Nguyệt Sâm hài lòng cong môi, lấy tay khỏi vai cô, cùng cô ăn.
Anh không phát hiện ở chung với cô, sự lạnh lùng của anh dần dần bị dịu dàng thay thế, cười nhiều hơn, ánh mắt cũng không cần không có nhiệt độ như trước.
Không khí, tốt hiếm thấy!
“Ding---” 1 tiếng, hướng lối vào thang máy mở ra.
Tiếng bước chân lộn xộn cùng cười đùa không kiêng kị phá vỡ không khí hòa hợp của căn phòng.
Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm lập tức trầm xuồng.
Hạ Băng Khuynh đang ngậm thịt quay đầu, tò mò hỏi: “Ai đến vậy?”
Thang máy của chung cư là đến trực tiếp, thuộc về thang mang riêng, muốn vào cần có mật mã, không thì không ai vào được.
Mật mã ngoài Mộ Nguyệt Sâm biết, thì chỉ có mấy tên đồng đảng của anh.
Bình thường, bọn họ đi clb chán rồi, sẽ đến tụ tập ở căn hộ của anh.
Hôm nay, không may lại đến.
1 hàng 4 tên đi vào, mang theo rượu ngon và xì gà.
“Yo, mùi gì thơm thế!” Ôn Nhã Liên ngửi.
Mọi người thuận theo mùi thơm nhìn hướng phòng khách và phòng ăn, phòng ăn không gian mở nhìn vào liền thấy.
Thấy Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh ngồi kế nhau ăn cơm, mấy tên đàn ông lập tức hứng thú lên.
Mà nụ cười vốn trên miệng của Ôn Tử Tích, lập tức trắng bệch.
“Mọi người nói, người đến điện thoại cũng không thông, thì ra đang lén lút ăn vào cô gái nhỏ.” Quản Dung Khiêm đối với những người khác nhếch mày, mặt viết đầy ý trêu chọc.
- -------- ----------