“Đúng!” Mộ Nguyệt Sâm không chút do dự.
Tim của anh, anh hiểu rõ.
Hạ Băng Khuynh là người định mệnh đó của anh, anh muốn cô, dù cho là tim hay cơ thể, anh đều muốn, toàn bộ đều muốn, vì vậy, anh không tiếc tất cả mọi thứ.
Ôn Tử Tích lùi 1 bước, tim rơi vào thung lũng sâu.
Cầm lấy xì gà, Mộ Nguyệt Sâm về phòng khách, để lên bàn trà.
Thấy trái cây trên bàn, anh nhìn hướng bếp, không thấy hình bóng của Hạ Băng Khuynh.
“Nha đầu đó chạy đi đâu rồi?”
“Cô ấy đưa trái cây cho 2 người rồi, cậu không thế cô ấy?” Quản Dung Khiêm cười hì hì trả lời, ánh mắt nhìn về sau.
Sóng yên biển lặng quá mức, thật không đúng lắm!
Mộ Nguyệt Sâm im lặng nhíu mày.
Đi đưa trái cây?
Không lẽ nha đầu đó thấy gì rồi?
Ôn Tử Tích từ sau đi đến: “Em đi được!”
Ôn Nhã Liên thấy mắt em đỏ, như là đoán được cái gì, anh biết Nguyệt Sâm không thích em mình, nếu có thể dứt khoát cự tuyệt, cô chắc cũng từ bỏ, đau dài không bằng đau ngắn.
Anh đứng lên: “Vậy tớ cũng về đây!”
Cố Quân Thụy và Quản DUng Khiêm thấy không khí không đúng, cũng biết điều rời đi.
Sau khi họ đi, Mộ Nguyệt Sâm lập tức đi đến phòng ngủ.
Thư phòng kế bên chính là phòng ngủ, nếu cô đưa trái cây không ra ngoài lại, nhất định vào phòng ngủ.
Đi vào phòng ngủ, 1 mắt liền thấy Hạ Băng Khuynh quỳ dưới đất lượm trái cây.
Cô ngẩng đầu 1 cái, thấy anh, cúi đầu, chú tâm lượm trái cây.
Mộ Nguyệt Sâm đi qua: “Sao lại làm thành vậy?”
“Nó bị lật ngược lại!” Hạ Băng Khuynh chầm chậm đáp 1 câu.
“Được rồi, đừng lượm nữa, đợi lát tôi làm.” Mộ Nguyệt Sâm cong lưng kéo cô từ đất lên.
Hạ Băng Khuynh tùy anh kéo lên, tay cầm đĩa trái cây, đứng đối diện anh.
Ánh mắt nhìn ngang vào cổ áo anh.
Mộ Nguyệt Sâm quan sát biểu tình trên mặt cô, thám tính hỏi: “Nghe Dung Khiêm nói em đưa trái cây đến thư phòng, sao không vào?”
“Tự nhiên đổi ý, không muốn mang cho các người, cho nên về phòng.” Hạ Băng Khuynh bình thản trả lời.
“Uhm---, cho nên em không đến thư phòng?”
“Không đến!”
Hạ Băng Khuynh lắc đầu, ngẩng đầu, mở đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn anh, biểu thị cô nói thật.
Cô trước giờ không biết bản thân có bản lĩnh giấu diếm.
“Thật không đến?” Mộ Nguyệt Sâm cảm thấy nha đầu này lạ lạ khó nói.
“Cái này có gì đáng nói dối.” Hạ Băng Khuynh mạnh mẽ thẳng lưng: “Không phải 1 đĩa trái cây sao, anh không nhỏ mọn đến tính toán với tôi chứ.”
Mộ Nguyệt Sâm có chút nhìn không thấu nha đầu này.
Rõ ràng có chút lạ, nhưng lại không như nói dối.
Tính cách của cô là không giấu được tâm sự.
Chắc là không thấy được, chỉ là làm đổ trái cây khiến cô có chút áy náy.
Trong lòng thở phào, không thấy là tốt nhất, chuyện này anh cũng lười giải thích. (== lười giải thích thì bị hiểu lầm cũng đáng).
Anh thu ánh nhìn thám tính lại: “Bọn họ đều đi rồi, nếu còn muốn ăn thịt bò, mai tôi lại nấu em ăn.”
“Uhm, được thôi!”
Hạ Băng Khuynh thuận theo đáp, trong lòng lại không muốn ăn thịt bò nữa.
Như trong 1 chốc, tất cả mùi vị đều trở nên khô héo.
Bây giờ cô thậm chí có chút ghét anh, loại ghét này, mang đến cảm giác khó chịu như không thở được, không muốn ở gần anh, không muốn bị anh chạm vào, đến nhìn mặt anh mắt cũng cảm thấy đau nhói.
Nhưng cô lại còn phải giả bộ.
Mộ Nguyệt Sâm lấy đĩa trái cây từ tay cô: “Ở đây tôi dọn, em đi tắm đi.”
- -------- ----------