Mộ Nguyệt Bạch cười tươi: “Lời nói vậy, em và Băng Khuynh thật sự hay gặp nhau, thật là có duyên, có lẽ do Băng Khuynh quá dễ thương, cho nên mới khiến em hay gặp, đối với cô gái xinh đẹp, đến thượng đế cũng không keo kiệt nổi!”
Anh nhìn Hạ Băng Khuynh, tay lười biếng xoa đầu, ngữ khí nhẹ nhàng, cười đến khiến người khác tan chảy.
Hạ Băng Khuynh nghe anh khen mình dễ thương, cảm thấy ngại đỏ mặt.
Mà sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm đen như đáy nồi.
Mà thấy Mộ Nguyệt Bạch thay đổi ánh nhìn, nhìn hướng Mộ Cẩm Đình: “Anh cả, gần đây em rảnh, Nguyệt Sâm ngày ngày bận rộn, còn phải đưa đón Băng Khuynh, em không thể giúp nó gánh vác thật sự không chịu nổi. hay là vậy, sau này em đưa Băng Khuynh, cuộc sống của em cũng có quy luật hơn.”
Hạ Băng Khuynh ngây người.
Nghe anh Nguyệt Bạch nói thay thế Mộ Nguyệt Sâm, trong lòng cô vô thức thắt lại, không những không thấy vui, ngược lại cảm thấy phiền lòng, nhưng theo lí cô phải thấy vui, anh Nguyệt Bạch dịu dàng lại tốt, Mộ Nguyệt Sâm vừa hư hỏng vừa khó tính, tại sao cô lại không muốn xa anh.
“Không cần, vẫn là tôi đưa!”
Mộ Nguyệt Sâm ngữ khí kiên định, cường thế không cho phép nghi vấn.
Anh sẽ không đưa nha đầu này cho ai.
“Em trai, anh thương em, bình thường quá mệt, nếu tâm trạng không tốt, tức giận sẽ dọa Băng Khuynh, không bằng tự mình thả lỏng 1 tí.” Mộ Nguyệt Bạch ấn lên vai Mộ Nguyệt Sâm, vỗ 2 cái.
Ánh mắt lạnh lùng liếc qua, Mộ Nguyệt Sâm đẩy tay trên vai ra: “Cảm ơn quan tâm của anh, tôi nhận rồi.”
“Anh cả, anh xem nó---” Mộ Nguyệt Bạch không kiên nhẫn cười, mắt nhìn Mộ Cẩm Đình, ý kêu anh định đoạt.
“Anh cả, nha đầu này em tiếp tục chở, chuyện này không nói nhiều.” Mộ Nguyệt Sâm biểu đạt bản thân không nhường.
1 người nói muốn đưa, 1 người nói tiếp tục đưa.
Nhưng đều là anh em trong nhà, lúc này, khiến Mộ Cẩm Đình khó xử.
Anh là anh cả, 2 đứa em trai anh rất hiểu, Nguyệt Bạch nhìn tính tình ôn hòa vô hại, nhưng trong cốt cách rất phúc hắc, làm tức nó, nhiều khi chết thế nào cũng không biết, mà Nguyệt Sâm tính cách kiêu ngạo, từ nhỏ nói gì là gì, không ai có thể thay đổi quyết định của nó, cứng mềm không ăn.
Sao 2 người đều giành đưa Băng Khuynh?
Mộ Cẩm Đình không dám đắc tội chúng.
Anh nhìn vợ 1 cái, kêu cô nghĩ cách.
Hạ Vân Khuynh nghĩ, cười mở miệng: “KHông bằng để Băng Khuynh tự quyết định.”
Mượn cớ này, cũng giúp em cô có cách nghĩ đúng đắn, nếu nó chọn Nguyệt Sâm, biểu thị trước đây lo lắng của cô là dư thừa, cô cũng an tâm để Nguyệt Sâm tiếp tục đưa đón, nếu chọn Nguyệt Bạch, biểu thị Băng Khuynh và Nguyệt Sâm có vấn đề, cũng có thể nhân cơ hội thay người.
“Chị---”
Hạ Băng Khuynh mở to mắt., không dám tin chị để đẩy đề khó cho cô giải.
Đây còn là chị ruột của cô không.
“Đây là ý hay, để Băng Khuynh chọn, chúng ta không ai được phản đối!”
Mộ Cẩm Đình phụ họa cho vợ, cách này vừa vứt được củ khoai nóng, còn ngăn được miệng của 2 đứa em.
“Anh rể---”
Hạ Băng Khuynh mặt khổ.
Bọn họ làm sao vậy!
“Không sao không sao, không phải là chọn người sáng chở đi học sao, em chọn đại 1 người là được.” Mộ Cẩm Đình cổ vũ.
“Tiểu dễ thương, đừng sợ, lớn gan chọn, dù em chọn ai, anh Nguyệt Bạch cũng tôn trọng ý kiến của em.” Mộ Nguyệt Bạch dịu dàng an ủi cô.
- -------- ----------