Chương 113: Không thể mềm lòng
Sau cuộc đối đầu ngắn ngủi, Võ Hạ Uyên cuối cùng cũng đã có chút phản ứng.
Cô kéo tấm khăn choàng trên người xuống, run rẩy che lên vết thương của Trương Tấn Phong. Cô không dám nhìn kỹ, chỉ cảm thấy máu tươi đang dần khiến tầm mắt cô trở nên mơ hồ.
“Anh chờ một lát nhé, em sẽ lập tức đưa anh đến bệnh viện” Võ Hạ Uyên khàn giọng hét lớn.
“Hạ Uyên” Trương Tấn Phong nắm chặt tay cô, lắc đầu: “Em đừng mềm lòng”
“Anh im đi!” Võ Hạ Uyên trừng mắt nhìn Trương Tấn Phong. Mọi chuyện đã đi đến mức này, cô rốt cuộc cũng nhận ra có điều gì đó không ổn: “Anh có chuyện gì muốn giải thích với em không?”
Trương Tấn Phong định mở miệng, nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn lắc đầu.
“Bà chủ!” Đúng lúc này, sau lưng vang lên một tiếng hét đầy hoảng sợ, Phùng Bảo Đạt không biết đã đến từ lúc nào, liếc nhìn Trương Tấn Phong rồi nhanh chóng di chuyển tầm mắt sang chỗ khác, lo lắng nói: “Để tôi lái xe, chúng ta mau đến bệnh viện!”
Ngồi trên chiếc xe đang phóng như bay, Trương Tấn Phong cứ nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên, cứ như thể anh ta sẽ nhìn cô như thế này đến suốt đời.
Võ Hạ Uyên cảm thấy rất khó chịu liền vươn tay cởi bỏ lớp mặt nạ trên mặt anh.
Nhưng không ngờ rằng dưới lớp mặt nạ ấy là một khuôn mặt gầy gò tái nhợt, hoàn toàn không hề giống với chàng trai khí thế hừng hực năm ấy. Bây giờ Võ Hạ Uyên mới để ý tóc Trương Tấn Phong đã bạc đi nhiều rồi.
Mới một năm trôi qua mà anh ta dường như đã già đi tới hai mươi tuổi Khóe môi Trương Tấn Phong khẽ động đậy, Võ Hạ Uyên vội vàng nghiêng ngư: xuống nghe, từ đầu đến cuối hai người đều đan tay vào nhau, không biết là ai bắt đầu trước, nhưng người kia cũng không muốn buông ra.
“Nói Phùng Bảo Đạt mang hợp đồng đến cho em..”
Võ Hạ Uyên nói: “Hợp đồng gì cơ?”
Nghe được câu này, Phùng Bảo Đạt đổ mồ hôi hột, nhìn về gương chiếu hậu, cố hết sức bình tĩnh n‹ “Tổng giám đốc Trương, tôi nghĩ bà chủ sẽ không muốn thứ này đâu ạ”
Trong lòng Võ Hạ Uyên bỗng nhiên có một dự cảm không lành, thật ra cô vô cùng sợ hãi, nhưng đối với cô, người đàn ông trước mặt là Trương Tấn Phong, nên chắc.
chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu…
“Khụ!” Trương Tấn Phong khẽ mở miệng, trong cơn ho anh bất ngờ phun ra cả một ngụm máu tươi.
“Trương Tấn Phong!” Võ Hạ Uyên nghiến răng hét lên.
Cô thấy Trương Tấn Phong có chút khó thở, vì vậy nhẹ nhàng đỡ người anh lên, để đầu của anh yếu ớt dựa vào vai cô, hai tay anh lạnh như băng. Cô liền ôm chặt Trương Tấn Phong vào lòng. Vào lúc này, Võ Hạ Uyên rất ngạc nhiên, rằng người đàn ông đang nằm trong lòng mình lại gầy như thế này.
Các đầu ngón tay Trương Tấn Phong khẽ động, sau đó từng chút một đặt tay lên bụng dưới của cô, cùng với một sự quyến luyến không thể nói rõ.
Chắc anh ấy đang nhớ về đứa trẻ.
Nhìn thấy hành động này của Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên đột nhiên hiểu ra rồi “Anh tưởng rằng như thế này xem như đã bồi thường hết cho em rồi sao? Anh nằm mơ à!” Võ Hạ Uyên lạnh lùng: “Anh phải ngoan ngoãn, không được nhảm mắt lại, nghe rõ chưai”
Trương Tấn Phong không còn chút sức lực nào, nhưng khi nghe thấy lời của cô thì rất muốn cười. Anh cũng không định chết, anh còn có rất nhiều chuyện phải làm, ít nhất cũng phải đợi đến khi anh chắc chắn rằng Võ Hạ Uyên thật sự hạnh phúc.
Những chuyện sau đó Võ Hạ Uyên đều cảm thấy rất mơ hồ, cho đến khi bình tĩnh lại thì cô đã ở bên ngoài phòng mổ rồi, trên người còn dính vết máu của Trương Tấn Phong.
“Thưa bà chủ.” Phùng Bảo Đạt sau khi đã sắp xếp xong mọi việc liền đi đến đứng trước mặt Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên hơi nhướng mắt: “Anh ấy thế nào rồi?”
“Vẫn ổn” Phùng Bảo Đạt có chút né tránh, chỉ đáp lại cô một câu.
Võ Hạ Uyên vừa nhìn thấy cảnh này thì cười nhạt: “Được rồi, anh đã muốn che giấu thì cứ giấu đi, dù sao thì chúng ta cũng không phải người trên một chiến tuyến”
Nói xong cô liền xoay người rời đi.
“Bà chủ!” Phùng Bảo Đạt buồn bã hét lên: “Cô đã quay trở lại rồi thì đừng rời xa Tổng giám đốc Trương nữa có được không?
“Chẳng phải là anh ấy đã ở bên Đỗ Minh Châu rồi sao?” Võ Hạ Uyên hỏi lại.
Phùng Bảo Đạt cười khổ: “Thưa bà chủ, bà đã thấy có người đàn ông nào lại để người phụ nữ của mình đi làm gái bán hoa không? Tổng giám đốc Trương chưa bao giờ coi Đỗ Minh Châu là người của mình cả, à không, thậm chí anh ấy còn không coi cô ta là người.”
Võ Đức Duy vừa mới đến, nghe được những lời này liền âm thầm dừng lại.
“Năm đó sau khi cô rơi xuống khỏi vách đá..” Phùng Bảo Đạt có chút khó nói, hơn nữa anh ta càng không muốn nhớ lại chuyện xưa: “Tổng giám đốc Trương luôn muốn giết chết Đỗ Minh Châu, nhưng sau này anh ấy đã đổi ý. Bất kể Đỗ Minh Châu muốn thứ gì, anh ấy đều cố ý không để cho cô ta toại nguyện.
Người ta đồn rằng cô ta đang được Tổng giám đốc Trương nâng đỡ, nhưng thực ra không phải, tài nguyên bây giờ của Đỗ Minh Châu đều là do chính cô ta giành được.”
“Làm sao mà cô ta có thể tự mình giành được?” Võ Hạ Uyên buột miệng hỏi.
Phùng Bảo Đạt dừng lại một lát rồi nói: “Lên giường.”
“Đỗ Minh Châu cũng đồng ý sao?”
“Cho dù cô ta không đồng ý thì cũng không còn cách nào khác.” Phùng Bảo Đạt trầm giọng nói: “Cả nhà cô ta đều đang nằm trong tay Tổng giám đốc Trương. Một khi Đỗ Minh Châu đã không còn được nhà đầu tư coi trọng, Tổng giám đốc Trương cũng sẽ không đưa cho cô ta thuốc giải nữa”
“Thuốc giải gì cơ?” Võ Hạ Uyên càng nghe càng cảm thấy sợ hãi.
“Thuốc giải độc cho virus X” Phùng Bảo.
Đạt nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Tổng giám đốc.
Trương đã lây nhiễm virus X cho cả nhà Đỗ Minh Châu, bao gồm cả đứa cháu trai bảy tuổi của cô ta.”
Nếu mọi chuyện là như thế này thì… Việc Đỗ Minh Châu tìm mọi cách lấy lòng người đàn ông trong buổi vũ hội hóa trang cùng việc bị đánh trong nhà vệ sinh cũng đã có thể lý giải được.
Nhưng tại sao Trương Tấn Phong lại làm như thế này? Võ Hạ Uyên không dám nghĩ đến, cũng không thể nghĩ ra được, cô cảm thấy những gì mình gây dựng bấy lâu nay có chút vỡ vụn. Nếu như tất cả thật sự sụp đổ rồi… Cô phải làm thế nào đây? Trong tiềm thức Võ Hạ Uyên, cô không hề muốn phá vỡ tình trạng hiện nay, vì vậy tất cả những gì cô có thể làm là trốn tránh.
Cho dù sự thật có là gì đi chăng nữa, cô không thể quay lại với Trương Tấn Phong, Con của cô cũng không còn nữa rồi.
Cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Võ Hạ Uyên, Võ Đức Duy bước tới, ôm lấy vai cô, nhẹ giọng hỏi: “Vẽ nhà nhé?”
“Dạ” Võ Hạ Uyên gật đầu.
“Bà chủ!” Phùng Bảo Đạt lo lắng hét lên.
Võ Hạ Uyên chỉ khẽ liếc qua anh ta một chút, liền quay đầu rời đi. Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, cô liền không còn chút sức lực nào, suýt nữa thì khụy gối trên mặt đất, Võ Đức Duy nhanh tay nhanh mắt bế cô lên.
Võ Hạ Uyên thở gấp, nắm trong vòng tay của Võ Đức Duy.
Trên đầu vang lên một tiếng thở dài, Võ Đức Duy xoa đầu cô: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, có anh ở đây.”
Một lúc sau, Võ Hạ Uyên khóc thút thít, càng khóc càng không thể dừng lại, cô rất muốn trút bỏ hết mọi uất ức kiềm chế trong năm nay.
Võ Đức Duy yên lặng lắng nghe, cho đến ¡ người em gái trong lòng khẽ nghẹn ngào, không còn phát ra tiếng động gì nữa, Võ Đức Duy mới cúi đầu, chắc cô đã ngủ rồi.
Võ Đức Duy nghĩ rằng anh nên điều tra kỹ lại những gì đã xảy ra năm đó. Trước giờ anh cũng chỉ tưởng rằng đó là do Trương Tấn Phong có lỗi với em gái anh.
Trong một năm ấy, anh đã nghĩ ra vô số cách để khiến anh ta phải trả giá, nhưng hôm nay đã nghe được lời giải thích của trợ lý Trương Tấn Phong, anh mới thấy rằng hóa ra mọi thứ không phải như vậy.
Mặc dù Võ Hạ Uyên không thừa nhận nhưng anh biết rất rõ rằng em gái mình yêu Trương Tấn Phong sâu đậm.
Cô chỉ nhớ những sự thù hận mà cô tỉnh dậy sau giấc mơ, nhưng cô không hề biết rằng trong giấc mơ cô cứ luôn lẩm bẩm hai từ “Tấn Phong”, hai từ ấy đã chứa đựng tình yêu bao la của cô.
Võ Đức Duy ôm em gái trở về phòng ngủ, đang đắp chăn cho cô thì trong chiếc nôi bồng phát ra âm thanh “bi bô”. Bào Ngư đang thò đầu ra tươi cười nhìn bọn họ.
“Cháu còn chưa ngủ sao?” Võ Đức Duy bất lực bế đứa trẻ lên: “Suyt, cháu đừng làm phiền mẹ nhé.”
Bào Ngư dường như nghe hiểu được, thôi không “bi bô” nữa.