Chương 119: Rốt cuộc thế nào thì cô mới can tâm?
“Dù sao tôi cũng phải nhìn thấy anh ấy!”
Đỗ Minh Châu gào lên trong nước mắt.
Cánh cửa bị đẩy ra một cách mạnh mẽ, Phùng Bảo Đạt vẻ mặt không kiên nhẫn, sau đó nhìn vào bên trong, cùng với Đỗ Minh Châu mà đờ đẫn một tiếng: “Bà chủ?”
Đỗ Minh Châu cả người run lên, chậm rãi tiến vào: “Tại sao lại ở chỗ này?”
Võ Hạ Uyên thưởng thức dáng vẻ như sắp chết tới nơi của Đỗ Minh Châu, cô vẫn mặc trên người áo sơ mi của Trương Tấn Phong, tóc dài đến vai, bộ dạng lười biếng, Võ Hạ Uyên lắc lắc cốc nước: “Như những gì cô nhìn thấy đó.”
“Cô đang ở cùng với anh ấy?” Đỗ Minh Châu hỏi lại Phùng Bảo Đạt chế nhạo: “Phí lời, trong lòng Tổng giám đốc Trương chỉ có một mình bà chủ, không ở cùng với bà chủ chả lẽ ở cùng cô sao?”
Võ Hạ Uyên không nói một lời, như thể thừa nhận những gì Phùng Bảo Đạt nói.
Đỗ Minh Châu gào lên: “Cô đừng quên!
Người anh ấy lựa chọn ban đầu là tôi!”
Võ Hạ Uyên cười nhẹ, như xem một chú hề: “Tại sao lại chọn cô, không phải trong lòng cô rõ hơn ai hết hay sao?”
Ánh sáng trong mắt Đỗ Minh Châu lập tức bị dập tắt, đây là đòn sát thủ của cô ta, cô ta định lợi dụng nó trước khi hiểu lầm giữa hai người được giải quyết, nhưng không ngờ rằng Võ Hạ Uyên đã biết hết!
“Đồ đê tiện, mày!” Đỗ Minh Châu hung ác: “Mày là đồ đê tiện!”
Sự hận thù trong mắt cô ta rất nhanh liền hiện lên.
Võ Hạ Uyên không sợ, so với oán hận, cô càng hận Đỗ Minh Châu không thể chết ngay lập tức!
“Phùng Bảo Đạt” Giọng nói trâm thấp.
khàn khàn vang lên, anh nghiêm nghị dựa vào cửa phòng ngủ, không biết đã tỉnh lại từ lúc nào: “Vả nát cái miệng của cô ta cho tôi”
Phùng Bảo Đạt nhấc tay lên, một vệ sĩ áo đen bước vào ngay lập tức.
Đỗ Minh Châu bị giữ chặt, cô ta có thể chịu đựng sự tàn nhãn của Trương Tấn Phong, nhưng không thể chịu được sự hiện diện của Võ Hạ Uyên! Cô nhìn Trương Tấn Phong mà nước mắt giàn giục, thút thít phát ra từng chữ: “Vì sao anh lại đối xử với em như vậy?”
“Tại sao tôi lại không được đối xử như vậy với cô?” Trương Tấn Phong hỏi lại Đỗ Minh Châu ngẩn người, đồng thời ý trong lòng đan xen điên cuồng, khiến cô ta càng muốn xé nát Võ Hạ Uyên.
Ánh mắt cô bị Trương Tấn Phong chú ý tới, ánh mắt người đàn ông lóe lên tia lạnh lùng, anh bước tới, ôm lấy Võ Hạ Uyên, dự phòng không cho Đỗ Minh Châu làm chuyện gì nguy hiểm, đồng thời dặn dò Phùng Bảo Đạt: “Kéo người ra ngoài rồi hãng động thủ, còn nữa, trực tiếp đóng băng “
Đỗ Minh Châu đột nhiên ngẩng đầu, kinh hãi nhìn về phía Trương Tấn Phong.
Trương Tấn phong không động đậy: “Chỉ là một năm cho sự trừng phạt, là cái giá mà cô đáng phải trả “
“Cái, cái giá gì chứ…” Đỗ Minh Châu run rẩy hỏi.
“Để trèo lên đến vị trí này, cô đã phạm vào chuyện gì còn cần tôi phải nói sao? “
Đỗ Minh Châu vội vàng nói: “Nhưng tất cả cái đó là do anh đều đã che giấu giúp eml”
“Cô nghĩ rằng, tôi dựa vào đâu mà giúp cô?” Giọng điệu của Trương Tấn Phong trở nên lạnh lùng, khóe miệng nở nụ cười, giống như kẻ bất lương sắp nuốt chửng người khác: “Tích lũy đủ nhiều, mới có thể một lần liền giết sạch”
Hai vai Đỗ Minh Châu run lên, những việc đã làm… Cô ta đều cẩn thận nhớ lại, càng nghĩ càng sợ hãi, cho dù không chết, cô ta cũng sẽ ở trong đó cả đời! Vậy đây là mục đích của Trương Tấn Phong hay sao? Đỗ Minh Châu chợt nhận ra, cô ta luôn cho rằng có một người đàn ông cho mình chút hơi ấm, nhưng cô ta không ngờ rằng anh lại làm cho mình sống dở chết dở, sống không được mà chết cũng chẳng xong!
“AI Trương Tấn Phong!” Đỗ Minh Châu hai mắt đỏ hoe, lúc này tất cả yêu thích cùng chấp niệm tại giây phút đều biến thành nỗi hận thấu xương!
Trương Tấn Phong vẻ mặt bình tĩnh, trâm giọng hỏi Võ Hạ Uyên: “Thế này đã đủ chưa?
Hay là giao cho anh trai của em?”
Vốn dĩ anh muốn giữ Đỗ Minh Châu thêm một thời gian, nhưng thời gian của anh… Anh không muốn đợi nữa, đã có Võ Hạ Uyên ở đây, bây giờ, anh cần trực tiếp, dứt khoát bàn giao lại cho cô.
“Trước tiên cứ như vậy đi” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói: “Nếu không đủ, em sẽ lại gọi anh trai”
“Ừ” Trương Tấn Phong nghiêm nghị nhìn vào mắt Võ Hạ Uyên, hiện tại cô đã có người dựa vào, tuy rằng không phải chính mình, nhưng vậy cũng tốt.
Võ Hạ Uyên không tin rằng Phùng Bảo Đạt không biết mình đang ở đó, hẳn là trong màn vừa rồi Phùng Bảo Đạt cố tình làm vậy.
Còn về phía Trương Tấn Phong… Võ Hạ Uyên đột nhiên trợn trừng mắt, tiến lên đỡ lấy người đàn ông này, trong lời nói có một tia lo lắng không che giấu được: “Làm sao vậy?”
Trương Tấn Phong nhận thấy hai tai bị ù, theo Võ Hạ Uyên mà ngồi xuống, đưa tay vuốt trán: “Không sao, có lẽ huyết áp sụt một chút”
Sự lo lảng trong lòng Võ Hạ Uyên tăng lên, cô ngồi xổm xuống bên cạnh Trương Tấn Phong, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người đàn ông: “Anh đến bệnh viện chưa?”
“Anh đi rồi, Bác sĩ nói không sao, phải nghỉ ngơi thật tốt” Nói xong, anh khẽ liếc Phùng Bảo Đạt một cái, khóe miệng hơi hé mở của Phùng Bảo Đạt liền ngậm chặt lại.
“Đừng ngồi vậy nữa” Trương Tấn Phong kéo Võ Hạ Uyên đứng dậy: “Bụng còn đau sao?”
Võ Hạ Uyên khâu lắc đầu: “Không còn đau nữa”
Thật kỳ lạ, sau khi sinh Bào Ngư xong, mỗi lần kinh nguyệt đến, cô luôn cảm thấy đau như sắp chết đến nơi, nhưng lần này uống bát đường đỏ, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy thoải mái.
Anh nắm tay chặt Võ Hạ Uyên, lòng bàn tay rỉ mồ hôi, trước đây anh có rất nhiều điều muốn nói với người phụ nữ này, nhưng khi anh thật sự chờ được người ở bên cạnh, lại không muốn nói một lời.
Đỗ Minh Châu bị đưa về Cần Thơ, ngày thứ ba sau khi tin tức bị đóng băng, Phùng Bảo Đạt nhận được tin tức, Đỗ Minh Châu bỏ chạy.
“Đó là sơ suất của tôi. Trước đây Đỗ Minh Châu có quan hệ với một người. Người đàn ông đó đối xử với cô ta rất tốt. Lần này anh ta liều mạng cứu người khiến chúng ta tổn thất đi ba người.” Phùng Bảo Đạt trầm giọng thuật lại, phía sau lưng không khỏi toát ra tầng mồ hôi lạnh.
“Cậu thật sự càng ngày càng vô dụng.”
Trương Tấn Phong sắc mặt khó chịu: “Cử người bí mật bảo vệ an toàn cho Hạ Uyên, Đỗ Minh Châu là kẻ điên, cô ta là chó cùng dứt dậu, đưa người về càng sớm càng tốt!
“Tôi hiểu rồi, Tổng giám đốc Trương.”
Trương Tấn Phong dự không sai, Đỗ Minh Châu quả thực điên cuồng, cực khổ theo đuổi anh bao lâu lại bị anh đặt dưới đế giày, trở thành công cụ dựa vào lôi kéo đám đàn ông mà sống qua ngày, đã thua dưới tay Võ Hạ Uyên, cô ta ngoài việc muốn Võ Hạ Uyên sống không bằng chết, thì trong lòng không còn chút hy vọng nào cả.
Không biết Đỗ Minh bằng cách nào đó đã tìm thấy Bào Ngư. Sau khi người giúp việc đưa đứa trẻ đến bể bơi dành cho trẻ nhỏ, đứa trẻ liền biến mất…
“Tôi xin lỗi, thưa cô, đứa bé rõ ràng đã ở bên cạnh tôi, nhưng tôi vừa quay người đi đã không thấy đâu rồi” Người giúp việc khóc lóc.
Võ Hạ Uyên hai mắt đỏ hoe, dựa vào trên sô pha: “Đừng nói nữa.”
“Câm miệng” Võ Đức Duy sắc mặt trầm mặc hiếm thấy, lạnh lùng nhìn giúp việc: “Nếu thằng bé xảy chuyện gì, cô không không xong với tôi đâu!”
Ngay sau khi dứt lời, điện thoại đã vang lên.
Võ Hạ Uyên gần như nhảy bổ lên phía trước, cô nhanh chóng trả lời điện thoại: “Alo?”
“Đã lâu không gặp” Bên kia Đỗ Minh Châu nói với giọng đắc ý: “Đoán xem ai đang ở bên cạnh tôi.”
Võ Hạ Uyên nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, cô cuồng loạn hét lên: “Không được động vào con tôi!”
“Ha ha ha…” Đỗ Minh Châu cười điên cuồng: “Đau lắm sao? Đau là đúng! Võ Hạ Uyên, tôi sẽ trả lại cho cô gấp mười lần nỗi đau mà cô đã mang lại cho tôi!”
“Được rồi! Mười lần hay một trăm lần, cô cứ nhằm vào tôi! Đừng làm hại đến đứa nhỏ!” Võ Hạ Uyên khóc.
“Suối nước nóng ở ngoại ô thành phố, tôi sẽ đợi cô. Đừng gọi Cảnh sát, nếu không tôi sẽ giết đứa nhỏ ngay lập tức!” Đỗ Minh Châu sau khi nói xong lập tức cúp điện thoại.
Võ Hạ Uyên bị rút hết sức lực, ném bỏ điện thoại, quay đầu nhìn Võ Đức Duy, nước mắt lập tức trào ra “Anh, em phải làm sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!