Chương 134: Cha mẹ dạy bảo không tốt
Chờ Trương Tấn Phong nằm tay Võ Hạ Uyên bước từ trên lầu xuống, phòng bếp vừa mới chuẩn bị xong bữa tối.
Trong mắt người khác, tuy rằng Trương Tấn Phong đang mặc một chiếc áo len cổ cao màu xám đen làm lộ ra dáng người hơi gầy, thế nhưng khí chất tao nhã kiêu ngạo vốn đã khắc sâu vào xương tủy của anh lại khiến người ta không sao học nổi. Vậy mà loại người như anh vẫn còn tồn tại trên đời, dường như sự tồn tại của anh chính là sự hoàn mỹ.
Nhìn thấy vẻ mặt của lão bạn học cũ thì ông Trương lập tức tự hào nói: “ Đến đây đến đây đến đây, ăn cơm thôi”
Trương Tấn Phong cố ý nhìn về phía Triệu Quang Khải, vố ăn dĩ anh cũng không có ấn tượng gì về người này. Thế nhưng khi nhận thấy ánh mắt của Triệu Quang Khải khi nhìn Võ Hạ Uyên lại vụt qua một tia không cam lòng, thì con ngươi trong mắt người đàn ông này lập tức trở nên tàn nhãn, để lộ ra một vẻ lạnh đến thấu xương.
Triệu Quang Khải bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, vừa quay đầu lại liền đối mặt với đôi mắt tối tăm của Trương Tấn Phong. Anh ta vô thức rụt cổ về, thế nhưng đến khi làm xong động tác này thì ngay cả anh ta cũng tự cảm thấy khinh thường chính bản thân mình, có cái gì đáng sợ cơ chứ?
Bây giờ Trương Tấn Phong chỉ còn là một con hổ đã bị nhổ hết nanh vuốt, hơn nữa trên người còn có thương tích, bất kỳ một con hổ con báo nào cũng đều có thể giết chết anh!
Nghĩ như vậy, Triệu Quang Khải vô cùng hả hê, tự cho là tao nhã mà ngồi xuống.
‘Võ Hạ Uyên cũng đã nhìn đến mức sắp ói ra.
“Tấn Phong, mau ngồi xuống đi” Trương Trúc Phương vẫy vẫy tay với bọn cô: “Mấy thứ này đều là do ông cụ đã đặc biệt dặn nhà bếp làm đó, cực kỳ bổ dưỡng.”
Phùng Ngọc Chi không cam lòng khẽ hừ nhẹ một tiếng. Ông cụ đã ra lệnh chỉ để mình Trương Trúc Phương lo cho bữa tối, thậm chí còn không cho phép bà ta chạm tay vào, làm như thể bà ta sẽ hạ độc chết Trương Tấn Phong vậy.
Nhìn thấy mẹ mình như thế thì Trương Thiên Định âm thầm thở dài một hơi, tự hỏi tại sao bà ấy lại không nhận ra cơ chứ?
Trương Tấn Phong hời hợt đáp lại một tiếng. Bây giờ sức ăn của anh cũng không còn nhiều nữa, vừa mới ăn bánh gato xong đã cực kì no rồi. Nhưng mà Võ Hạ Uyên lại không muốn ăn nên Trương Tấn Phong bèn ngồi sang một bên, sau đó bóc tôm và gắp.
đồ ăn cho Võ Hạ Uyên.
“Trước đây chú cũng không hề phát hiện ra là Tấn Phong còn có cả tiềm năng trở thành một người chồng tốt nữa nha”
Chú ý tới hành động của Trương Tấn Phong, chú Triệu không nhịn được mà trêu ghẹo.
“Còn tùy người” Trương Tấn Phong cười nói.
Trong lòng Triệu Quang Khải thì tràn ngập cảm giác khinh bỉ. Trước khi đến đây anh ta đã nghe cha mình nói rằng Võ Hạ Uyên từng rời khỏi nhà họ Trương một năm, trong lúc đó lại được nhà họ Võ nhận thức, thì ra cô chính là con gái của nhà họ Võ ở An Giang. Còn Trương Tấn Phong thì lại nhận ra rãng mình chẳng còn bất cứ thứ gì nên đã dự định bám váy phụ nữt Có điều nói đi cũng phải nói lại… Trong lòng Triệu Quang Khải tràn đầy bọt chua, rốt cuộc là tên Trương Tấn Phong này đã nhận được vận mệnh gì vậy?
Tại sao một người phụ nữ tốt như thế còn muốn nhất quyết một lòng chung thủy với anh ta chứ?
Triệu Quang Khải không giấu được tâm tư, toàn bộ biến đổi trên khuôn mặt của anh †a đều lọt gọn vào trong mắt Trương Tấn Phong, làm người đàn ông này híp mắt lại một cách nguy hiểm. Chỉ khua môi múa mép hay ba hoa chích chòe thì anh có thể không so đo, thế nhưng nếu anh ta dám nảy sinh ý đồ xấu xa gì với Võ Hạ Uyên thì chính là chán sống rồi.
Sau khi ăn cơm xong, chú Triệu và Triệu Quang Khải liền chuẩn bị rời đi. Trước khi đi Triệu Quang Khải còn liếc mắt nhìn Võ Hạ Uyên một cái, khi đó thì người phụ nữ còn đang cẩn thận lột vỏ vải thiều cho Tấn Phong. Anh ta mím môi, tiếp đó lại cảm nhận được một luồng lực áp bức bỗng nhiên đè ép tới, lông tơ phía sau lưng của Triệu Quang Khải nhanh chóng dựng đứng lên. Thậm chí anh ta còn không dám nhìn Trương Tấn Phong một cái, lập tức quay đầu bước đi.
“Chú hai.. Trương Thiên Định mở miệng.
Trương Tấn Phong ngắt lời: “Tôi biết rồi”
Võ Hạ Uyên ngẩng đầu lên, hỏi: “Biết cái gì cơ?”
Trương Tấn Phong không trả lời, anh.
mỉm cười cúi xuống nắm lấy tay của Võ Hạ Uyên rồi ăn quả vải vừa mới được lột xong trong tay cô “Không có gì ‘Võ Hạ Uyên liếc mắt nhìn anh một cái nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Trương Tấn Phong cầm lấy một lọn tóc đen của Võ Hạ Uyên mà ngắm nghía, cảm thấy có chút không biết làm sao. Người phụ nữ này của anh từ khi sinh ra đã cực kỳ có sức hút rồi, vậy mà cô vẫn cứ một mực ngây ngốc không nhận ra.
Đêm giao thừa hôm ấy, trong nhà cũ vô cùng náo nhiệt, không ít người mượn danh nghĩa này mà tới nhà thăm hỏi. Suy cho cùng, nhà họ Trương đã đổi trời rồi, hơn nữa còn nghe nói là Trương Tấn Phong đang ở nhà cũ, vậy nên họ rất muốn nhìn xem dáng vẻ hai chú cháu đối chọi gay gắt sẽ như thế nào.
Thế nhưng họ đã thất vọng rồi.
Trương Tấn Phong và Trương Thiên Định lại sóng vai đứng cùng một chỗ, chỉ vào một cây mai nào đó ngoài cửa sổ nói một hồi lâu.
Cũng không biết hai người họ đang nói về cái gì, thế nhưng nhìn vẻ mặt vừa nói vừa cười kia thì rõ ràng là quan hệ cũng không tệ lắm.
“Chị Phùng, thế này cũng không phải là như bên ngoài đồn đại đâu” Một người phụ nữ tiến đến bên cạnh Phùng Ngọc Chị, ra hiệu cho bà ta nhìn về phía đó.
Phùng Ngọc Chi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Tất nhiên là không phải rồi? Đều là người một nhà cả mà”
Người một nhà ở đâu ra! Đáy lòng Phùng Ngọc Chỉ rít gào, chỉ hận không thể xông lên tách hai người ra! Trương Tấn Phong đang làm cái gì vậy? Hối hận rồi sao? Muốn bắt đầu xuống tay từ Thiên Định sao? Bà ta biết ngay là nếu người đàn ông này ở lại nhà họ Trương sẽ không có chuyện gì tốt mà, tại sao.
cậu ta lại muốn bắt nạt Thiên Định chứ?
Võ Hạ Uyên đứng cách đó không xa nhìn thấy rõ ràng hành động mờ ám của Phùng Ngọc Chỉ, cô cảm thấy vô cùng không đáng giá thay cho Trương Tấn Phong. Mấy năm nay anh hết lòng hết sức như vậy, cuối cùng nhận lại được cái gì?
Võ Hạ Uyên cho Bào Ngư ăn no rồi giao đứa nhỏ cho Trương Trúc Phương trông nom, sau đó cầm một ly nước ấm đưa cho.
Trương Tấn Phong: “Anh đã nói cả buổi rồi, uống một chút đi”
Trương Tấn Phong mỉm cười nhận lấy, đáy mắt xuất hiện một tia dịu dàng lưu động.
Mỗi một hành động của anh đều có thể dẫn tới sự chú ý của người khác. Giờ phút này, khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì chí có thể cảm thán rằng Trương Tấn Phong thật sự rất yêu vợ của mình.
Có người lớn đến thì tất nhiên cả trẻ con cũng đến, trong đó hầu hết đều là những cô, cậu chủ nhỏ có chút coi trời bằng vung.
Chúng cùng tranh giành phần bánh ngọt mà nhà bếp bưng ra một hồi, sau đó lại hò hét chạy lung tung trong phòng khách Một thăng nhóc mập mạp mặc bộ quần áo còn dính đầy vụn bánh bỗng nhiên dừng lại trước mặt bọn họ, trợn trừng đôi mắt đen nhánh.
Đôi lông mày tuấn tú của Trương Tấn Phong cau lại, anh không thích đứa nhỏ lắm.
Nhưng Võ Hạ Uyên cũng không để ý, cô hơi cúi người xuống rồi dùng giọng điệu dịu dàng nói “Ăn hết bánh ngọt rồi sao?”
Thẳng nhóc mập mạp liếm môi rồi gật đầu. Võ Hạ Uyên nhoẻn miệng cười, đang định bảo phòng bếp bưng ra thêm mấy đĩa bánh ngọt thì lại nghe thấy một giọng nói non nớt mà sắc bén: “Con ma ốm”
Khí huyết toàn thân Võ Hạ Uyên lập tức đông lại, đột ngột quay đầu nhìn về phía đứa bé mập mạp rồi nói: “Cháu nói gì cơ?”
“Con ma ốm.”
Thằng nhóc mập mạp nói xong thì cười “hì hì”, chỉ vào Trương Tấn Phong nói: “Bố tôi nói rằng chú chính là một con ma ốm Phùng Ngọc Chi đứng cách đó không xa sau khi nghe được thì che miệng cười cợt.
Sau mấy ngày bà ta cất công công bố chuyện đó ra ngoài, thì ai cũng biết Trương Tấn Phong chính là một con ma chết sớm.
Bà ta rõ ràng không thể chiếm được bất kỳ lợi ích mang tính thực chất nào, tuy nhiên chỉ cần có thể làm cho Trương Tấn Phong không thoải mái, làm cho anh biết khó mà lui là đủ tồi Ngay sau đó một tiếng “chát” vô cùng bất ngờ vang lên giòn giã trong phòng khách, đám người lập tức trở nên im lặng trong nháy.
mắt.
Tiếp theo đó chính là tiếng khóc xé ruột xé gan của thằng nhóc mập mạp kia. Tay.
phải của Võ Hạ Uyên vẫn đang ngừng giữa không trung, hốc mắt của cô ửng đỏ, thấy vậy liền không chút do dự mà tát thêm một cái, tát cho đến khi thăng nhóc mập mạp không dám khóc nữa thì mới thôi.
Giọng nói của Võ Hạ Uyên vô cùng lạnh lẽo: “Bố của cháu là aï? Lời nói vừa rồi là do.
anh ta dạy cháu nói sao?”
Thắng nhóc mập mạp đưa hai tay lên bụm mặt, trong đáy mắt lộ ra vẻ hoảng sợ mà khóc thút tha thút thít.
“Dì hỏi bố của cháu là ail” Võ Hạ Uyên lặp lại một lần.
“AF Tên nhóc mập mạp có chút sợ hãi Võ Hạ Uyên, hai má của nó rất đau nhưng lại không dám cất tiếng khóc, vậy nên chỉ có thể há hốc miệng, nước mắt ào ào tuôn ra.
Sau khi Phùng Ngọc Chi hoàn toàn sững sờ liền cất bước nhanh về phía bên này, bà ta không thể ngờ rằng Võ Hạ Uyên lại dám xuống tay như vậy.
“Chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, cô so đo.
với nó làm gì chứ?” Phùng Ngọc Chỉ liền bảo.
vệ thằng nhóc mập mạp phía sau lưng. Nhận thấy đã có người bảo vệ mình, thằng nhóc mập mạp bắt đầu lấy lại tự tin mà cất tiếng khóc lớn, giây tiếp theo còn rất có thể sẽ gào.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!