Chương 147: Anh chắc chắn muốn theo đuổi em
Nhưng mà Bùi Phương Dung vẫn cứ cố chấp tự mình khiến bản thân không được thoải mái.
Cô ta đã được thông báo rằng mình sẽ phải đi trông coi việc làm ăn ở nước ngoài trong vòng ba tháng, đương nhiên là Bùi Phương Dung không muốn đi, nhưng Trương Tấn Phong là người nói một là một, căn bản cô ta không phản đối được.
Theo lý mà nói, cô ta đã bán mạng cho Trương Tấn Phong hai năm rồi, chỉ cần nhắc lại chút công lao trước đây của cô ta thì việc này vẫn còn có chỗ để níu kéo, nhưng mà Trương Tấn Phong lại thăng chức tăng lương cho cô ta, khiến người khác không thể nói gì được, đừng nói rằng anh là người qua cầu rút ván, trong mắt người ngoài,
Tổng giám đốc Trương làm vậy với Bùi Phương Dung đã coi như không tệ rồi.
Bùi Phương Dung nghẹn một bụng lửa giận đi ra khỏi phòng họp, bởi vì những người khác trong ban giám đốc vẫn phải ở lại nam thành, tất cả các cuộc họp vẫn đang diễn ra, cho nên cô ta cảm thấy mình giống như cục đá bị người khác vứt bỏ vậy, còn kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này thì đang đứng cách đó không xa.
“Cô Võ.” Bùi Phương Dung cố rặn ra nụ cười, rồi đi đến trước mặt Võ Hạ Uyên.
Những người trong công ty đều gọi Võ Hạ Uyên là ‘Bà chủ, Bùi Phương Dung đột nhiên chào như vậy thật sự rất bất ngờ.
Võ Hạ Uyên cũng không thèm để ý đến điều ấy: “Cô Bùi.”
Ánh mắt Bùi Phương Dung nhìn xuống dưới, thì cô ta trông thấy chiếc vòng bằng ngọc trên cổ tay Võ Hạ Uyên, không biết chiếc chuông nhỏ màu vàng kia được gắn vào thế nào, mà màu sắc rất hài hòa, nổi bật lên làn da trắng như tuyết của Võ Hạ Uyên.
Cô ta nhìn xuống một chút nữa, thì trông thấy chiếc nhẫn bằng hồng ngọc được đeo trên ngón tay mảnh khảnh của Võ Hạ Uyên, nó là vật tượng trưng cho thân phận của ‘Bà chủ Trương: Bùi Phương Dung càng nhìn trong lòng lại càng ghen ghét không chịu nổi.
“Cô Võ, cô đã lớn như vậy rồi còn thích đeo loại chuông nhỏ như vậy sao?” Bùi Phương Dung nói xong thì giả vò vừa lỡ miệng, cô ta cười rồi nói nhiên, không phải tôi muốn xen vào sở thích của cô Võ, nhưng dù sao chỗ này cũng là công ty, nếu như cô muốn tiếp nhận vị trí của tôi, mà mỗi ngày đều có tiếng kêu phát ra từ trên người như vậy thì có vẻ không phù hợp với hoàn cảnh cho lắm.”
Bùi Phương Dung đã nhận được tin tức.
Võ Hạ Uyên muốn vào làm việc ở ET từ lâu rồi, còn mình thì trùng hợp bị điều sang nước: ngoài, như vậy Võ Hạ Uyên muốn thay chỗ ai, còn phải nghĩ sao?
Nhưng Võ Hạ Uyên lại không tức giận, cô còn lắc lư cái chuông nhỏ vài cái: “Cái này sao? Không phải do tôi muốn đeo đâu, mà do Tấn Phong cứ bắt tôi mang đó, anh ấy nói buổi tối mới được tháo ra, như vậy thì chỉ cần lúc nào tôi đến gần là anh ấy có thể nghe được.” Có trời cao chứng giám, không phải Võ Hạ Uyên đang khoe khoang chuyện tình cảm của mình, cô chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, những lời này đã khiến sắc mặt Bùi Phương Dung rất khó coi.
Võ Hạ Uyên do dự một chút, cuối cùng kiên trì bổ sung cho đủ: “Hơn nữa, tôi sẽ không thay vị trí của cô, Tấn Phong bảo tôi chịu trách nhiệm phòng tài vụ.”
‘Will đứng phía sau khẽ hít sâu một hơi, phòng tài vụ của ET đó! Vị trí ấy còn cao hơn so với phòng kế hoạch nhiều! Tổng giám đốc Trương đúng là đã giao hết tay hòm chìa khóa cho vợ mình…!
Bùi Phương Dung giận sôi người lên, cô ta sợ rằng nếu mình tiếp tục ở đây với Võ Hạ Uyên nữa thì sẽ xảy ra va chạm, đến lúc đó người chịu khổ vẫn là cô ta, cho nên cô ta khẽ hừ một tiếng, rồi ôm cơn giận của mình nhanh chóng đi khỏi đó.
Võ Hạ Uyên nhìn theo bóng lưng của Bùi Phương Dung, rồi quay đầu hỏi Will: “Không phải tôi vừa nói sai gì đó chứ?”
‘Will lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, chỉ vì lực sát thương của cô quá mạnh, trực tiếp khiến người ta phải oán giận bỏ đi thôi.
Về chuyện Võ Hạ Uyên thay thế chức vụ Thanh tra phòng tài vụ, Trương Tấn Phong chỉ thông báo với mọi người, chứ không có ý định muốn thương lượng, sau khi mọi người suy nghĩ kỹ, thì ngoài việc chấp nhận ra, đâu còn cách nào khác? T
rương Tấn Phong nắm giữ tám mươi phần trăm cổ phần công tay, cho nên chỉ cần là chuyện anh gật đầu, thì người ngoài sẽ không có tư cách phản bác.
Thấy Trương Tấn Phong đi ra khỏi phòng họp, Võ Hạ Uyên khẽ lắc chiếc chuông nhỏ trên cố tay mình.
‘Will nhìn thoáng qua góc nghiêng của cô gái này, cô càng hiểu rõ hơn vì sao Tổng giám đốc Trương lại thích bà chủ như vậy, thật sự đúng là quá đáng yêu, làm gì có người đàn ông nào có thể chịu đựng được?
“Nhìn cái gì đấy?” Trương Tấn Phong lạnh lùng trừng mắt với Will.
‘Will giật mình, vội vàng nói: “Tổng giám đốc Trương cứ nói chuyện với vợ mình nhé, tôi xin phép đi trước.”
Nhìn thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ của ‘Will, Võ Hạ Uyên bật cười: “Anh hung dữ như vậy làm gì?”
“Khoản nợ về việc lần trước khi anh ta động tay động chân với em anh còn chưa thèm tính toán đó.’ Trương Tấn Phong tức giận, chứ đừng nói đến chuyện vừa rồi còn nhìn trộm cô nữa.
ET vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại, cho nên phải mất một khoảng thời gian nữa Võ Hạ Uyên mới đến nhận chức được, vừa đúng lúc cô có thể đi học thêm một vài thứ gì đó.
“Đúng rồi, em đến để nói với anh, tháng sau anh trai em sẽ kết hôn với Trần Anh Thư”
Võ Hạ Uyên vừa nói vừa cầm lấy cốc giữ nhiệt ở trên bàn.
Trương Tấn Phong hơi nhíu mày, sau đó cầm lấy cốc giữ nhiệt trên tay cô rồi vặn nắp mở ra đưa lại: “Sao nhanh vậy.”
“Ừ” Võ Hạ Uyên nhấp một hớp nước ấm: “Em đang nghĩ xem phải tặng quà gì mới tốt đây”
“Không nghĩ ra được.” Trương Tấn Phong lắc đầu: “Anh ấy không thiếu thứ gì cả, hay là cứ trực tiếp đưa tiền đi.”
Nhìn kiểu gì cũng thấy Trần Anh Thư không giống con ruột của Trần Quốc Sinh, nhưng có một điểm cô ấy lại rất giống cha mình, đó chính là có thể tiêu xài hoang phí khoản tiền nhỏ, nhưng khoản tiền lớn thì giữ khư khư không dám bỏ ra.
Cô ấy cướp lấy chiếc máy tính trên đùi Võ Đức Duy, sau đó điên cuồng bấm vào nút quay lại, Võ Đức Duy thấy vậy cũng không ngăn cản cô ấy, chỉ rất bất đắc dĩ.
“Phòng cưới…”
“Căn phòng trước đây anh ở vẫn còn rất tốt” Trần Anh Thư cắt ngang.
Võ Đức Duy phản bác: “Không tốt nữa, đã ở mấy chục năm rồi sao có thể dùng làm phòng cưới được? Em tin anh đi, mấy căn biệt thự bên cạnh bở biển kia thật sự không tệ.
“Đương nhiên là không tệ rồi!” Trần Anh Thư chỉ vào giá tiền trên máy tính: “Hơn một trăm bảy mươi tỷ đó, ăn cướp àI”
“Anh Thư, anh không thiếu…”
“Vậy cũng không được.” Thái độ của Trần Anh Thư rất kiên quyết: “Trừ khi khoản tiền một trăm bảy mươi tỷ ấy từ trên trời rơi xuống, nếu không thì anh đừng có nghĩ nữa.”
Cô ấy vừa dứt lời, thì điện thoại của Võ Đức Duy vang lên, anh vừa mở ra nhìn qua, thì lập tức mặt mày trở nên hớn hở, sau đó đưa điện thoại của mình ra trước mắt Trần Anh Thư: “Nhìn này, tiền từ trên trời rơi xuống rồi đó, Tấn Phong tặng quà cưới.”
Không nhiều không ít, vừa đúng một trăm bảy mươi tỷ.
Trần Anh Thư: “…
Võ Đức Duy lấy lại máy tính, tâm trạng rất sung sướng: “Mua nhà thôi…”
Một tháng sau.
Sáng sớm hôm đó, Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên dậy rất sớm, hai người định bay đến An Giang trước trưa nay, Bào Ngư thì ngáp một cái rồi ngơ ngác nhìn hai người.
“Đừng mặc bộ này” Trương Tấn Phong cất bộ váy màu hồng nhạt mà Võ Hạ Uyên vừa lấy ra, sau đó xem xét một lượt số quần áo trong tủ rồi nói: “Mặc bộ này đẹp quá sẽ thu hút người khác hơn cả Trần Anh Thư, người khác không biết sẽ cho rằng em đến để phá hủy lễ cưới này đấy”
Võ Hạ Uyên: “…”
Trương Tấn Phong nhíu mày chọn lựa một lúc lâu, lất lên rồi thả xuống, không biết phải làm sao bây giờ đây? Vợ anh quá xinh đẹp, mặc kiểu nào cũng thu hút người khác.
cả Tổng giám đốc mãnh liệt chọn cả buổi, cuối cùng mới cầm lấy một chiếc váy màu trắng dài quá gối lên, cổ áo được phối thêm vải voan tinh xảo mềm mại, lúc Võ Hạ Uyên mặc vào thì giống như trẻ hơn vài tuổi.
“Nhìn rất giống sinh viên.” Trương Tấn Phong mỉm cười đánh giá Võ Hạ Uyên, trong mắt anh dường như đang nhớ về quá khứ: “Nếu trong thời gian học đại học anh gặp.
được em, thì chắc chắn anh sẽ theo đuổi Võ Hạ Uyên nghe thấy anh nói thế thì hai tai đỏ hồng cả lên, cô cúi đầu xuống vân vê lọn tóc mình: “Thời đại học anh quá tài giỏi, chỉ sợ em không lọt được vào trong mắt xanh của anh.”
“Được mà” Trương Tấn Phong nhẹ nhàng nói, bây giờ cũng không muộn, anh không có nhiều kỷ niệm về thời thanh xuân của mình, bây giờ nhớ lại, bỗng nhiên anh lại cảm thấy, nếu như thật sự hai người gặp được nhau ở đại học, thì chắc chẳn sẽ tạo thành một đôi trai tài gái sắc.
Võ Đức Duy cũng từng là người đàn ông độc thân đắt giá của An Giang, lần này bỗng nhiên lại kết hôn đã làm tan vỡ rất nhiều trái tim của các cô gái trẻ nơi này. Võ Hạ Uyên cẩn thận quan sát một lượt, cô cảm thấy ít nhất có mười người đang muốn ăn sống nuốt tươi Trần Anh Thư rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!