Chương 192: Không bón cho ăn thì không ăn.
Trương Tấn Phong chỉ cần nhìn qua là biết, tình huống này rất phổ biến.
“Không phải là không thoải mái sao?” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói: “Vẫn còn tâm trạng ngồi đọc dữ liệu à?”
Trương Tấn Phong đặt máy tính xuống, chậm rãi đi tới chỗ Võ Hạ Uyên : “Vì anh muốn kiếm tiền để nuôi vợ đấy”
Võ Hạ Uyên tim đập nhanh hơn bình thường, tự nhủ mình không được mềm lòng.
Trương Tấn Phong nghiêm nghị cầm lấy tay Võ Hạ Uyên, áp vào lòng ngực: “Đau quái”
Võ Hạ Uyên nhất thời không bình tĩnh được: “Anh đúng là cái đồ…
Võ Hạ Uyên bất đắc dĩ, đưa thìa lên miệng.
Trương Tấn Phong .
“Như thế này được chưa?” Trương Tấn Phong nuốt miếng canh.
“Ừi “Nếu không có em ở đây, anh không thể chăm sóc tốt cho mình” Trương Tấn Phong nhỏ tiếng nói. “Võ Hạ Uyên , nếu em tức giận em có thể ra ngoài giải sầu, nhưng nhất định em phải trong tầm mắt của anh, nếu không anh sẽ phát bệnh đấy”
Võ Hạ Uyên lặng người đi.
“Bác sỹ Diệp dặn anh là không được để mình đói, ngày phải ăn ba_ bữa vào giờ cố định. Nếu như hôm nay em không có ở đây với anh, anh lại không thích ăn đồ dì làm, lúc anh gọi điện thoại cho em, trong lòng rất khó chịu”
Đôi mắt của Trương Tấn Phong rũ xuống.
Võ Hạ Uyên tự dặn lòng mình phải kiên định. Đây chính là khổ nhục kế.
“Uyên” Trương Tấn Phong nói: “Lại đau rồi?
‘Võ Hạ Uyên lại đưa một thìa canh lên anh, tức giận nói: “Em biết rồi, ăn canh đi”
Trương Tấn Phong chợt nở nụ cười, tự thấy thử đoạn của anh cũng không ó hiệu quả rồi.
Cuối cùng, Võ Hạ Uyên cũng không trách móc Trương Tấn Phong điều gì, đều giống như lời anh ta nói, những điều này đều là phản ứng bản năng của anh ấy, chỉ là để bản thân nhìn chăm chăm như vậy, mới có thể khỏe hơn một chút.
Một cuộc chiến tranh lạnh do Võ Hạ Uyên đơn phương phát động, giờ lại kết thúc trong chiến thẳng đơn phương của một bên, còn một bên là sự cam chịu nặng nề.
Mà chuyện của Phùng Ngọc Ninh và Ngô Xuyên, Võ Hạ Uyên vẫn luôn để ý đến, cô ấy có cách liên lạc với bà Ngô, thỉnh thoảng cô có nói chuyện điện thoại với bà và thông qua đó để biết được tình hình.
“Đừng nhắc đến bà Trương, Xuyên Xuyên nhà tôi thực sự rất thích Phùng Ngọc Ninh, tôi nghĩ Phùng Ngọc Chỉ là đồ khốn nạn, đổ hết tội lỗi lên người con cái” Bà Ngô thở dài đằng đẳng: “Nhưng có thể chuyện tối đó làm cho.
Phùng Ngọc Chi mất mặt, bà ta như bị chọc tiết ấy, làm thế nào cũng không đồng ý”
Võ Hạ Uyên an ủi bà: “Không sao đâu, Phùng Ngọc Ninh đã trưởng thành rồi, Phùng Ngọc Chỉ cũng không thể làm chủ cuộc đời cô ấy mãi được”
Như để xác nhận lời nói của Võ Hạ Uyên , vài ngày sau cô nhận được tin nhản của Phùng Ngọc Ninh .
Một chuỗi địa chỉ.
Võ Hạ Uyên xem rất kỹ, chắc chăn là mình chưa hề đến qua nơi này. Cô bỏ thời gian đi tìm thì phát hiện ra đây là một quán mạt chược, ông chủ khoảng ngoài ba_ mươi tuổi, bề ngoài đoan chính, ngoài ra thì không có gì khác lạ.
Nhưng Phùng Ngọc Ninh gửi cho cô địa chỉ này, chắc chắn phải có mục đích của nó.
Võ Hạ Uyên tốn không ít tiền thuê thám tử tư, kêu anh †a theo dõi sảnh mạt chược mấy ngày, giữa trưa này thứ tư, thám tử gọi điện thoại tới: “Tôi đã điều tra rõ ràng rồi, đúng thật là, những người có tiền đúng là biết cách chơi”
Võ Hạ Uyên: “Anh nói cái gì?”
“Nơi này đang che giấu một điều gì đó, nếu như không phải cô thuê tôi làm việc này, thì những người bình thường hầu như sẽ không nghĩ đến, chứ đừng nói đến cảnh sát”
Thám tử tư ở đầu dây bên kia nói: “Nơi này đấy à? Chính là nơi dành cho những bà đại gia đến tìm niềm vui xác thịt”
Võ Hạ Uyên lúc đầu không có phản ứng gì: “Hả?”
“Quán mạt chược này chỉ là bề ngoài thôi, thực ra đây là nơi chăn vịt” Thám tử vừa nói vừa cười: “Cô có biết con vịt không? Nó đối nghịch với con gà, cô có thể hiểu nó như một khuôn mặt nhỏ trắng, có những người phụ nữ do vợ chồng bất hòa mà tìm đến những thú vui bên ngoài, không chỉ là đàn ông mới có những sở thích như thế, đàn bà cũng có, ai mà có thể ngờ được là bình thường trông họ quý phái sang trọng như vậy, lại có thể tìm đến những nơi như thế này?”
Võ Hạ Uyên tiêu hóa một lúc những lời thám tử nói, sau đó trả tiền cho anh ta, nói với anh ta là không cần theo dõi nữa.
Rốt cuộc Phùng Ngọc Chỉ là đang muốn làm gì?
Phùng Ngọc Ninh ở gần Phùng Ngọc Chỉ như vậy, chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó.
Cứ nghĩ đến Phùng Ngọc Chỉ đã hơn năm mươi tuổi rồi mà vẫn có thể tìm đến những chỗ vui chơi như vậy, Võ Hạ Uyên cảm thấy ghê tởm. Một khi chuyện này bị phanh phui ra ánh sáng, Phùng Ngọc Chỉ sẽ không thể biết mình chết như thế nào. Nhà họ Trương lại rất trọng danh dự, đối với họ mà nói, cho dù là ông chủ không còn, nhưng Phùng Ngọc Chi vẫn là người của họ. Loại hành vi đáng xấu hổ.
này tuyệt đối không được dung túng.
Lại nói đến Phùng Ngọc Chỉ , mấy chuyện gần đây thực sự là khủng khiếp.
Sau sự việc ở tiệc trà hoa, hình ảnh của bà ta trở thành trò cười cho mọi người, Phùng Ngọc Dũng lại thúc giục, đám bạn thân của bà †a một chút tiền còn có thể có, nhưng chắc chắn ba tỷ không thể có.
Phùng Ngọc Chỉ được ai đó giới thiệu mới biết đến nơi này, bề ngoài là một quán chơi mạt chược, thậm chí nó còn năm trên một khu đất rất bình thường, nhưng khi bước vào mới phát hiện ra rằng, mỗi đồ trang trí ở đây đều là vô giá.
Và không ai có thể ngờ rằng, chủ ở đây là một phụ nữ, hơn nữa lại là một người phụ nữ bảo dưỡng rất tốt, hơn ba mươi tuổi.
Đôi chân thon dài trắng nõn của người phụ nữ trùng xuống, ngồi trên chiếc ghế gỗ gụ, bộ sườn xám màu tím sẫm lộ eo thật đẹp, tay trái cầm một cái tẩu thuốc, thỉnh thoảng lại nhả ra làn khói hệt sương mù, mỉm cười nhìn Phùng Ngọc Chỉ Phùng Ngọc Chỉ lo lắng nuốt nước bọt, một người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh rót cho.
cô một cốc nước, khi bà ta buông tay ra, bàn tay của người đàn ông này trượt qua mu bàn tay của Phùng Ngọc Chỉ , cảm giác này khiến Phùng Ngọc Chỉ bị sốc không biết lý do tại sao, bà ta đã gần mười năm chưa từng tiếp xúc thân thiết với một người đàn ông, nay lại bị người khác sờ soạng thế này, bà không những không tức giận mà trái tim còn đập loạn xạ.
“Bà là bạn của khách hàng cũ của tôi, nếu đã là như vậy, bà có biết tôi làm nghề gì không?” Giọng người phụ nữ rất quyến rũ, cô ta lấy một điếu thuốc khác.
Phùng Ngọc Chỉ gật đầu: “Tôi biết”
“Vừa mắt ai rồi?” Người phụ nữ mỉm cười dùng tẩu thuốc chỉ lướt qua mấy con trai trẻ tuổi bên cạnh.
“Không, tôi không đến vì việc này” Phùng Ngọc Chỉ thì thào: “Tôi đến để vay tiền”
“ồ?” Người phụ nữ quan tâm: “Vay bao nhiêu?”.
“Ba… Ba tỷ” Phùng Ngọc Chỉ nghiến răng nói.
Người phụ nữ nheo mắt: “Đây không phải là số tiền nhỏ, bà có biết quy tắc của tôi ở đây không? Không phải vay lãi suất nhưng mà phải lấy một thứ quan trọng có giá trị tương đương làm vật thế chấp. Một khi đến hạn, nếu không có tiền trả thì thứ đó sẽ thuộc về tôi”
Phùng Ngọc Chỉ gật đầu: “Tôi biết”
“Bà có gì?” Người phụ nữ hỏi.
Phùng Ngọc Chỉ vắt óc suy nghĩ một lúc, nhưng dường như không nghĩ ra được gì “Nếu vậy? Giấy tờ bất động sản nơi ở cũ của nhà họ Trương, bà thấy sao? Người phụ nữ nói giọng nhàn nhạt.
Phùng Ngọc Chi kích động: “Không!
Không được!”
“Như vậy thì quên chuyện này đi” Người phụ nữ có chút thất vọng: “Phong Thiên lại càng không thể. Đã như vậy thì bà không có gì đáng giá hết”
“Chờ đãi Để tôi nghĩ xem .. Phùng Ngọc Chi thì thào, trong mắt lóe lên chút đểu cáng: “Để tôi nghĩ xem”
Dù sao cũng không cần lãi, thà răng chờ công ty kiếm được tiền rồi trả còn hơn, bây giờ quan trọng nhất là phải giải cứu Phùng Huy Hoàng!
Người phụ nữ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng nhìn giống như một con cáo.