Chương 214: Dẫn theo
Mặc dù suốt một năm qua quan hệ của ông Lệ và Trương Tấn Phong rất căng thẳng nhưng ông vẫn rất yêu thương đứa cháu Hoài Cảnh này, giờ phút này nghe thấy lời nói này, ông tức giận đến mức máu sắp xông lên đỉnh đầu.
Bảo mẫu sợ hãi đến mức run rẩy không ngừng, bà ta thấy Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong thường xuyên vắng nhà nên mới dám dẫn con trai tới ăn uống, ai mà ngờ chỉ sơ sẩy một chút mà đã bị cả nhà bọn họ phát hiện.
Bảo mẫu biết người nhà này vừa có tiền vừa rất lợi hại, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Cách Trương Trúc Phương thể hiện sự phẫn nộ của mình rất trực tiếp, bà xé rách cố áo bảo mẫu, túm tóc bà ta đánh cho một trậ đứa bé trai run lẩy bẩy đứng một bên như phát hiện ra nơi này không phải là nơi cậu ta có thế giở thói ngang ngược ra, liên tục lau nước mắt.
“Phùng Bảo Đạt, gọi Diệp Sâm tới” Trương Tấn Phong trầm giọng.
Chẳng mấy chốc Diệp Sâm đã tới, anh ta làm kiểm tra tổng quát cho Bào Ngự, rồi lại xem vết máu bầm trên tay Bào Ngư, lúc này mới nói: “Dạ dày hơi không khỏe cho lắm, ngày mai tôi sẽ sắp xếp làm kiểm tra toàn thân cho cậu chủ nhỏ, còn vết bầm này chắc là va vào đâu đó”
“Dạ dày không khỏe?” Trương Tấn Phong lặp lại, dáng vẻ như sắp nổi trận lôi đình.
“Thưa ngài!” Bảo mẫu kêu lên một tiếng rồi quỳ xuống: “Xin lỗi! Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi!”
“Phùng Bảo Đạt” Trương Tấn Phong ôm chặt Bào Ngư, anh không muốn làm con sợ, cố hạ thấp giọng xuống nhất có thể: “Cậu xử lý đi, tôi không muốn thấy bọn họ nữa!”
Phùng Bảo Đạt gật đầu: “Tôi hiểu rồi”
Buổi tối, sau khi Bào Ngư ngủ, Võ Hạ Uyên vùi vào lòng Trương Tấn Phong khóc một hồi lâu, cô làm mẹ cái kiểu gì vậy chứ? Con mình ngay cả cơm cũng không được ăn mà cô lại không biết tí gì!
“không sao không sao” Trương Tấn Phong hôn lên trán Võ Hạ Uyên, tim đau như sắp rách toạc ra: “Sau này chúng ta dẫn con đi, chúng ta sẽ tự dẫn.”
Sáng sớm hôm sau Võ Hạ Uyên chào hỏi Đỗ Minh Thông, sau khi dặn đi dặn lại Trần Duy Hòa thì dẫn Bào Ngư tới bệnh viện.
Sau khi làm kiểm tra xong, Diệp Sâm nói Bào Ngư không ăn cơm đúng giờ suốt một thời gian nên dạ dày bị yếu đi, nhưng may mà phát hiện kịp thời, vẫn còn điều trị được, Võ Hạ Uyên yên lặng nghe, trên mặt chẳng có chút cảm xúc nào.
Diệp Sâm thở dài: “Chăm sóc tốt cho thăng bé tốt hơn việc tự trách không cần thiết rất nhiều.”
Võ Hạ Uyên nhìn Diệp Sâm, mãi một hồi sau mới nở một nụ cười: “Cám ơn bác sĩ Lạc”
Giữa trưa Võ Hạ Uyên dẫn Bào Ngư đi ăn cháo, sau đó đưa con tới công ty và gặp.
Khương Thi ở cửa thang máy.
Khương Thi nhìn Bào Ngư, nhịn không được khẽ hỏi: “Chị Uyên, con ai vậy ạ”
“Chị” Võ Hạ Uyên khẽ nói.
“Hả?” Khương Thì kinh ngạc.
Khương Thi còn chưa hồi hồn lại, bóng dáng Võ Hạ Uyên đã biến mất khỏi hành lang.
Đỗ Minh Thông đã trang điểm xong cho buổi quảng cáo đại diện cho Đông Miêu sang trọng, giá cả phải chăng ngày hôm nay, anh ta thấy Võ Hạ Uyên đẩy cửa đi vào bèn nở một nụ cười, sau khi nhìn thấy Bào Ngư trong ngực Võ Hạ Uyên thì ý cười trên mặt lập tức đông cứng lại “Chị Uyên..” Đỗ Minh Thông mặc một bộ quần áo màu xám trắng, mặt mày sắc sảo, trông rất đẹp, nhưng giờ phút này ánh mắt anh ta lại tràn đầy vẻ bất lực: “Đây là con nhà ai vậy ạ?”
“Nhà chị” Võ Hạ Uyên thoải mái thừa nhận: “Tên là Bào Ngư”
“Ôi! Đây là thiên thần nhỏ rơi xuống trần gian nào vậy?” Trần Duy Hòa đứng sau lưng ‘Võ Hạ Uyên, nghe thấy câu này bèn đi tới trêu Bào Ngư, hoàn toàn không thèm để ý thân phận của đứa bé này.
Đỗ Minh Thông trầm mặc mấy giây rồi cũng bình thường lại, mỗi người đều có cuộc sống của mình, người ngoài không nên xen vào, Chị Uyên đã không nói rõ thì anh ta cũng không hỏi.
Tới lúc Đỗ Minh Thông đi chụp quảng cáo, ‘Võ Hạ Uyên và Trần Duy Hòa dẫn Bào Ngư tới một chỗ thoáng mát.
“Chị Uyên, cậu bé có ăn kem không? Em đi mua một cây” Trần Duy Hòa thấy cậu bé này trăng như ngọc, chỉ tiếc không thể cho cậu bé tất thảy mọi đồ tốt.
“Không ăn, mấy hôm nay dạ dày nó không được tốt lắm, chị mới không yên tâm nên dẫn con theo.” Võ Hạ Uyên khẽ nói.
“À à à” Trần Duy Hòa liên tục gật đầu.
Trong lúc đang nói chuyện, Lưu Nguyên Vậy Cường và Khương Thi đi tới từ phía xa.
“Bọn họ tới đây làm gì vậy?” Trần Duy Hòa nhíu mày.
“Đô Minh Thông đại diện cho Đông Miêu, chắc chắn bọn họ rất khó chịu trong lòng” Võ Hạ Uyên nghĩ thầm chắc chắn cái miệng rộng của Khương Thi đã nói gì đó về chuyện cô dẫn con tới công ty với Lưu Nguyên Cường: “Đừng phản ứng lại, cho dù bọn họ có nói gì thì chúng ta cũng là người đại diện rồi”
“Em hiểu rồi Chị Uyên”
Quả nhiên, Lưu Nguyên Cường nhìn Bào Ngư rồi nói: “Đứa bé này là?”
“Con trai tôi” Võ Hạ Uyên thản nhiên nói.
“Cô Uyên kết hôn rồi à?” Lưu Nguyên Cường tỏ vẻ kinh ngạc.
Biểu cảm trên gương mặt Võ Hạ Uyên vẫn chẳng thay đổi: “Đó là chuyện riêng của tôi, hình như chuyện này không liên quan gì tới anh Cường thì phải?”
“Đương nhiên là không liên quan” Lưu Nguyên Cường nói rồi giơ tay ra: “Nào, chú bế một chút”
Bào Ngư xoay đầu lại, ôm chặt cố Võ Hạ Uyên, thể hiện rõ không muốn bị đụng.
Võ Hạ Uyên cười nói: “Xin lỗi nhé, con tôi Sợ người lạ”
“Hiểu hiểu” Lưu Nguyên Cường như phát hiện ra một lục địa mới: “Cô Uyên, cô dẫn con tới công ty hình như không phù hợp với quy định cho lắm?”
“Quy định gì vậy? Sao tôi lại không biết nhỉ?” Phạm Minh Trạch sải bước đi tới, trừng mắt nhìn Lưu Nguyên Cường.
“tổng giám đốc Trạch” Lưu Nguyên Cường bị nhìn thấy chợt cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn dựa vào lý lẽ để tranh luận: “Công ty không cho đưa con tới, đó là quy định ngầm mà?”
“Công ty chúng ta là công ty giải trí” Phạm Minh Trạch mất kiên nhãn: “Võ Hạ Uyên chỉ dẫn dắt một mình Đỗ Minh Thông, đưa con tới cũng không sao”
“Nhưng mà “Trong công ty cậu quyết định hay tôi quyết định?” Phạm Minh Trạch lạnh lùng cắt ngang “Ngài quyết định! Ngài quyết định!” Cứ nghĩ đã nằm được lỗi của Võ Hạ Uyên, ai ngờ lại va phải một bức tường, Lưu Nguyên Cường đứng sang một bên không dám nói tiếp nữa Những người khác nghe thấy đoạn đối thoại thì không khỏi cảm thán, Thiên Thần đúng là một công ty tốt, thật là có nhân tính!
Phạm Minh Trạch kích động vươn tay với Bào Ngư: “Nhóc… Cục cưng, nào, chú bế chút nào: Bào Ngư nhìn chảm chằm Phạm Minh Trạch, ngây thơ cảm thấy người này thật là xinh đẹp, thế là vươn tay để Phạm Minh Trạch bế.
Lưu Nguyên Cường đứng một bên: “Trời ạ, ngoan quá” Phong thái của một tổng giám đốc trên người Phạm Minh Trạch càng ngày càng biến mất, khen ngợi liên tục: “Đáng yêu quá, người thơm toàn mùi sữa”
Võ Hạ Uyên khẽ ho hai cái: “tổng giám đốc Trạch đã thích như thế thì hay là bế đứa bé lên lầu đi? Bên dưới rất nắng”
Phạm Minh Trạch nghe thấy thế thì gật đầu liên tục, che cho Bào Ngư cẩn thận từng li từng tí rồi đi lên lầu.
Lưu Nguyên Cường trợn mắt há mồm nhìn, không, nhưng mà, sao tổng giám đốc Trạch lại thân với đứa bé này như thế…