Chương 228: Anh là có một không hai
Sắc mặt Trương Tấn Phong thật sự rất khó coi, ít nhất là trong mấy tháng nay, đây là lần đầu Võ Hạ Uyên thấy anh khó chịu như vậy, nhất thời đau lòng đến tim co thắt.
“Không thoải mái chỗ nào. ” Võ Hạ Uyên ngồi xổm bên cạnh sô pha, dịu dàng hỏi.
Trương Tấn Phong năm tay Võ Hạ Uyên, nở nụ cười nhẹ: “Không sao đâu, chắc là buổi trưa hóng mát hơi lâu nên bị cảm lạnh một chút”
“Đã vào mùa mưa rồi đó” Võ Hạ Uyên vô cùng không đồng ý, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng.
Chưa qua bao lâu, Diệp Sâm đã mang theo hòm thuốc chạy tới. Anh ta kêu Võ Hạ Uyên cởi quần áo cho Trương Tấn Phong, đặt ống nghe lên ngực anh, một lúc sau liền nhíu mày nói: “Nhịp tim có chút tạp âm”
‘Võ Hạ Uyên càng căng thẳng hơn: “Sao lại như thế?”
“Tôi nói rồi, thân thể của tổng giám đốc.
Phong muốn khỏi hẳn thì nói thế nào cũng phải năm, sáu năm, cách lúc bị thương mới bao lâu chứ? Lúc chuyển mùa lại càng phải chú ý, mấy thứ bệnh như bị sốt cũng càng phải tránh” Diệp Sâm nói tiếp.
Trương Tấn Phong nhìn thấy ngón tay Võ Hạ Uyên hơi run lên, nhìn Diệp Sâm với một ánh mắt cảnh cáo: “Cơ thể tôi, tôi hiểu rất rõ, không nghiêm trọng đến thế đâu”
Diệp Sâm thở dài: “Tổng giám đốc Phong à, anh không thể cứ ôm suy nghĩ như vậy được.
Võ Hạ Uyên đưa tay nhẹ chặn môi Trương “Tấn Phong lại, ý bảo anh đừng nói gì, sau đó cô hỏi Diệp Sâm: “Lần này có nghiêm trọng không? Cần chú ý những gì?”
“Tôi mang thuốc tới rồi” Diệp Sâm đặt chai thuốc lên bàn: “Mỗi ngày ba bữa, nghỉ ngơi đúng giờ, ăn uống thanh đạm. Nếu một tuần sau bệnh tình tái phát thì phải năm viện”
‘Võ Hạ Uyên ghi nhớ từng điều một: “Được”
Diệp Sâm rời đi, Trương Tấn Phong trấn an Võ Hạ Uyên: “Bác sĩ sẽ luôn phóng đại bệnh tình, thật sự không có… Anh đột nhiên im lặng. Từ góc độ này, anh có thể nhìn thấy hốc.
mắt hồng hồng của Võ Hạ Uyên. Trương Tấn Phong hơi hoảng: “Hạ Uyên à, em đừng sợ, thật sự không sao đâu mà.”
‘Võ Hạ Uyên nhìn về phía Trương Tấn Phong: “Em đã dặn dò cả ngàn vạn lần rồi, sao anh cứ không để trong lòng vậy?”
“Để rồi, để thật rồi mà” Trương Tấn Phong cầm tay cô đặt lên ngực mình, giọng anh trâm thấp mà trịnh trọng: “Chỉ lần này thôi, em đừng giận mà”
“Nếu còn có lần sau nữa thì sao?” Võ Hạ Uyên hỏi.
Trương Tấn Phong cong khóe môi, gối đầu lên vai Võ Hạ Uyên: “Anh sẽ cố hết sức né tránh, nhưng nếu có lần sau..” Anh ngừng một chút, nụ cười càng thêm sâu: “Lần sau bà xã vẫn sẽ chăm sóc anh, không cần sợ”
‘Võ Hạ Uyên suýt chút nữa nghẹn chết. Hơi thở Trương Tấn Phong phả vào cổ mang theo cảm giác tê dại, nhưng cô lại không tìm ra được nửa điểm phản bác, cấp bậc của mấy lời ân ái lại tăng lên rồi.
Trương Tấn Phong uống thuốc xong thì tình hình đã tốt hơn. Võ Hạ Uyên dìu anh lên lầu, anh cứ nhất quyết phải tảm một lần, Võ Hạ Uyên liền kiên nhãn đứng chờ ở cửa. Đến khi hai người nằm trên giường thì đã là hơn mười giờ tối, tin nhản của Trần Duy Hòa cũng tới rồi: “Chị Uyên, đã đưa anh Thông về nhà rồi.
Võ Hạ Uyên yên lòng, dặn dò Trần Duy Hòa đi về cẩn thận rồi liền tắt đèn đầu giường “Hôm nay không xảy ra chuyện gì lớn ở chỗ đạo diễn Lâm chứ?” Trương Tấn Phong trầm giọng hỏi.
Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng xoa bóp ngực cho anh, tùy tiện trả lời: “Có một chuyện thôi, nhưng không quan trọng, xử lý xong hết rồi”
Trương Tấn Phong tin Võ Hạ Uyên, nghe vậy liền ừ một tiếng: “Bên phía ‘Thanh Lam có người xin số liên lạc với em phải không?”
“Anh biết à?” Võ Hạ Uyên kinh ngạc.
“Là em không biết” Trương Tấn Phong mỉm cười: “Thanh Lam là do Bạch Cảnh Sinh mở ra. Anh từng cùng anh ta đi một lần rồi, hiểu rất rõ chuyện bên trong”
‘Võ Hạ Uyên hỏi lại: “Vậy không ai xin số liên hệ của anh à?”
Trương Tấn Phong thở dài: “Thanh Lan” chỉ nhận bồi bàn nam, anh thích nữ, chỉ yêu Võ Hạ Uyên thôi.”
‘Võ Hạ Uyên bị một câu chọc ghẹo thẳng thắn đột ngột của anh làm cho ngọt ngào cả trái tim, nhẹ giọng nói: “Có một người xin, bề ngoài nhìn còn có vẻ rất ấm áp tươi sáng nữa”
Trương Tấn Phong làm thế nào cũng không sánh được với cái từ “ấm áp tươi sáng” này, nghe vậy liền hỏi: “Em cho rồi à?”
‘Võ Hạ Uyên thầm nghĩ phí lời, sao có thế cho được? Nhưng cô muốn trêu chọc một chút liền hắng giọng nói: “Cho rồi đó.”
Kiểu nói dối cấp thấp này, Trương Tấn Phong nhìn một cái là nhìn ra suy nghĩ trong lòng Võ Hạ Uyên rồi.
Ai ngờ anh đột nhiên xoay người, mang theo cảm giác áp suất thấp lạnh thấu xương: “Em nói gì cơ?”
Cảm giác được trái tim dưới tay mình thoáng chốc đã đập kịch liệt hơn, Võ Hạ Uyên sợ đến mức vội vã ngồi thẳng dậy vỗ về Trương Tấn Phong: “Đừng làm loạn! Ngốc thế, em đùa anh mà! Người đàn ông đó còn chẳng bằng được một phần ngàn của anh, sao em có thể cho anh ta số liên lạc chứ?”
Đánh giá như vậy làm cho hơi thở trên người Trương Tấn Phong dần trở nên ổn định, anh lại năm một điểm quan trọng khác: “Vậy nhỡ đâu ngang tài ngang sức với anh thì sao?”
‘Võ Hạ Uyên thở dài: “Anh vẫn chưa hiểu ý em à”
Trương Tấn Phong: “Hả?”
Võ Hạ Uyên: “Anh là có một không hai, cho dù em lấy người khác ra so sánh với anh thì cũng chỉ đơn giản là so sánh thẩm mỹ thôi, nhưng người em yêu chỉ có Trương Tấn Phong”
“Vậy còn được” Trương Tấn Phong xoay người ôm Võ Hạ Uyên vào lòng, trong giọng điệu có thêm ý cười: “Ngủ đi.”
Ngày thứ hai đi Thiên Thần, Võ Hạ Uyên ôm Đức Minh trong lòng, Trương Tấn Phong bị cô cưỡng ép ở nhà nghỉ ngơi một buổi, con cũng không để anh chăm.
Trước kia Trần Duy Hòa còn dám bế Đức Minh, nhưng sau khi biết đây là thái tử tương lai của ET thì không dám bế nữa. Võ Hạ Uyên bất lực, trực tiếp nhét con sang cho Phạm Minh Trạch.
Phạm Minh Trạch nhàn rỗi không có việc gì làm, đã tìm được một thú vui lớn của đời người.
“Phải rồi bà chủ, sáng nay tôi nghe nói Vạn Thịnh sa thải Lâm Diệu Thương rồi” Phạm Minh Trạch bế Đức Minh, nói.
Võ Hạ Uyên hơi ngẩng đầu: “Có nói vì sao không?”
“Bạn tôi ở Vạn Thịnh nói là sáng nay Diệp Thành Trung nổi giận rất kinh khủng, mảng Lâm Diệu Thương khó nghe vô cùng” Phạm Minh Trạch nghiêm túc hồi tưởng lại một hồi, sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ quặc: “Nghe nói Lâm Diệu Thương có tâm tư bất chính với Diệp Vĩ Thanh, hơn nữa còn để lộ ra ngoài.”
“Nhà họ Diệp không chấp nhận được”
“Đúng” Phạm Minh Trạch gật đầu: “Cho dù Diệp Vĩ Thanh ở trong giới nghệ sĩ, cũng đã kiếm đủ thể diện cho nhà họ Diệp rồi, càng không nói tới con trưởng nhà họ Diệp. Nghe nói nhà họ Diệp đã chọn vợ tương lai cho Diệp.
Vĩ Thanh rồi. Với thân thế gia cảnh như Lâm Diệu Thương, lại là người lăn lộn trong giới giải trí, ngàn vạn lần là không thể” Phạm Minh Trạch nói mà còn không nhịn được: “Hơn nữa, bề ngoài của Lâm Diệu Thương thật sự quá bình thường.”
Võ Hạ Uyên cũng chỉ coi như nghe một câu chuyện phiếm, sau khi gửi Đức Minh cho.
Phạm Minh Trạch rồi liền đi cùng Đỗ Minh Thông tới phim trường.
Hôm nay Đỗ Minh Thông có một buổi quay quảng cáo đại diện nhãn hàng. Địa vị hiện đại của anh ta đã khác rồi, không đến mức không người hỏi thăm như trước đây nữa, sau khi tới phim trường còn có rất nhiều người chào hỏi.
“Sau khi quay xong có buổi gặp mặt fan nửa tiếng đồng hồ nữa” Võ Hạ Uyên đứng bên cạnh nhắc nhở: “Chị chuẩn bị cho em vài món quà nhỏ, đến lúc đó thì phát cho fan.”
Đỗ Minh Thông vô cùng cảm kích: “Cảm ơn chị Uyên”
Lần này, fan đến xem không ít, Đỗ Minh Thông vừa xuất hiện họ đã liên tục hét chói tai. Võ Hạ Uyên biết có không ít người là fan lớn tuổi, cũng không dám đến quá gần, chỉ đứng nhìn từ xa Trong lúc hoảng loạn, một fan nữ mở một chai nước ra, trực tiếp đẩy về phía môi Đỗ Minh Thông