Chương 244: Quá khứ tàn khốc
Trong lòng Võ Hạ Uyên chợt lóe lên một tia kỳ lạ, đây là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, nhưng luôn có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
Bùi Giang Hiên, Giang Hiên…
Con ngươi của Võ Hạ Uyên hơi co lại, cô nhớ ra rồi!
Trên tường phòng của Bùi Tố có một bức tranh phong cảnh rất đẹp, theo như Bùi Tố nói thì do chính cô ấy vẽ, chữ ký bên dưới là chữ “Giang Hiên”, Võ Hạ Uyên vốn tưởng đó là nghệ danh của Bùi Tố. Nhưng bây giờ nghĩ lại, rõ ràng không phải vậy.
Người đàn ông hỏi: “Cô có biết không?”
‘Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, trên mặt không có chút sơ hở “Bùi Giang Hiên? Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến tên này”
Đôi mắt của người đàn ông đủ sâu để hút mọi người vào, và nó chứa đầy tro bụi. Ông ta thì thầm: “Thật sao?”
“Tôi biết rất nhiều người họ Bùi” Võ Hạ Uyên thì thào: “Nhưng tên mà người ông nói, tôi thực sự không biết là đang nói về ai.”
Trước kia Võ Hạ Uyên có khả năng không chịu được những ánh mắt như vậy, nhưng bây giờ cô đã được tổng giám đốc Lệ rèn luyện, cô biết người đàn ông trước mặt không phải vô duyên vô cớ tiến tới hỏi thăm, chắc chắn ông ta đã điều tra ra chuyện gì đó, nhưng hiện tại chỉ muốn một đáp án để khẳng định mà thôi.
Đôi mắt người đàn ông sáng lên khi nghe.
‘Võ Hạ Uyên nói: “Vậy thì những người họ Bùi đó cô có biết..” Ông ta đang nói thì đột ngột dừng lại, rõ ràng là có chút lo lắng, sau đó quay người lại: “Cảm ơn, đã làm phiền rồi”
‘Võ Hạ Uyên nhìn bóng lưng của người đàn ông, trong lòng có một ý niệm cố thủ.
Không biết Khương Thi đã nói gì với Bạch Mỹ Kỳ, khi cậu ta bước ra, sắc mặt trông khá hơn và có chút tự hào.
Võ Hạ Uyên cười nói: “Em châm biếm bà †a sao?”
“Coi như là như vậy đi” Khương Thi đeo khẩu trang: “Dù sao hiện tại bà ta cũng không thể làm gì em”
“Nhưng em nhất định phải phòng bị” Võ Hạ Uyên thúc giục: “Em có việc gì liền liên hệ với chị”
Khương Thì rất cảm kích: “Vâng, chị Hạ Uyên”
Sau khi đưa Khương Thi về nhà, Võ Hạ Uyên lập tức bật máy tính lên, tìm kiếm tên của Bùi Giang Hiên, thực sự khiến cô tìm được một số tư liệu.
Hai mươi năm trước, nhà họ Bùi cũng là một gia tộc nổi bật ở lân cận Hà Thành mà Bùi Giang Hiên, con gái lớn của nhà họ Bùi, đã đính hôn với Trịnh Hoài Nam, người đứng đầu nhà họ Trịnh, vốn là một liên minh vững mạnh mà ai cũng mong chờ, không ngờ sau khi kết hôn họ thường xuyên bị đồn không hợp nhau.
Có tin đồn thất thiệt, sau đó nhà họ Bùi sa sút với tốc độ cực nhanh, rồi tin tức về cái chết của bà Trịnh, Trịnh Hoài Nam cũng biến mất, thịnh vượng như mây khói, công sức hai mươi năm, đã đem từng quá khứ huy hoàng chôn vùi, hầu như không còn gì Cuối bài viết đây đủ và tường tận này đó là một bức ảnh hơi mờ.
Võ Hạ Uyên hơi giật mình khi nhìn vào.
Trong bức ảnh, nụ cười rạng rỡ của Bùi Tố với đôi mắt hồ ly được trời cho, vốn nên là câu người đoạt phách nhưng lại lanh lợi và sạch sẽ, đáy mắt ngập tràn hạnh phúc. Nếu không phải vì nét mặt giống hệt nhau, Võ Hạ Uyên có thể nghỉ ngờ rằng mình đã nhầm. Và bên cạnh cô ấy là một người thanh niên đẹp trai, khoảng hai mươi tuổi, giữa lông mày và ánh mắt điềm tĩnh, chính là người đã chặn Võ Hạ Uyên vào ban ngày.
‘Võ Hạ Uyên dựa lưng vào ghế.
Nghĩ đi nghĩ lại, Võ Hạ Uyên liền đi tới chỗ của Bùi Tố.
“Cơn gió nào đưa cậu tới đây?” Trong căn phòng đỏ sẫm quen thuộc, Bùi Tố cười hút thuốc.
“Đừng hút thuốc, không tốt cho sức khỏe.”
Võ Hạ Uyên dường như không giống như trước đây, cô có chút câu nệ.
Bùi Tố thấy có chuyện không ổn, khế ngồi dậy, nhẹ giọng nói: “Làm sao vậy?”
“Bùi Tố” Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi: “Vào ban ngày tớ… nhìn thấy Trịnh Hoài Nam”
Nụ cười trên mặt Bùi Tố chợt khép lại, trong đáy mắt lộ ra một tia lạnh lẽo dữ tợn, Võ Hạ Uyên không nghỉ ngờ gì nếu lúc này Trịnh Hoài Nam ở trước mặt cô ấy, Bùi Tố nhất định sẽ đâm chết ông ta!
“Cậu đang nói đến ai vậy?!” Bùi Tố nghiến răng nghiến lợi “Trịnh Hoài Nam” Võ Hạ Uyên hạ giọng: “Ông ta hỏi tớ có biết Bùi Giang Hiên không.
Thực xin lỗi, Bùi Tố, tớ đã tự mình đi tìm kiếm tư liệu và xác định là ông ta”
Vẻ mặt biến đổi của Bùi Tố có thể nhìn thấy bắng mắt dùng hết sức lực mới có thể trở lại bình thường.
“Tớ không có tìm ông ta, ông ta cũng tự mình tìm tới cửa” Bùi Tố hừ lạnh một tiếng: “Xem ra ông ta đã tìm được tớ rồi, cho nên cố ý tới chỗ cậu để kiểm tra thử” Bùi Tố một hơi thuốc lá: “Cậu đã nói như thế nào? “
“Tớ đã nói rằng tớ biết rất nhiều người họ Bùi, nhưng Bùi Giang Hiên thực sự không biết”
Bùi Tố cười tủm tỉm: “Thông minh, thật may cậu là bà chủ Lệ”
Võ Hạ Uyên: “Hả?”
Bùi Tố: “Tớ hiếu được tên súc sinh kia, phỏng chừng ông ta biết thân phận của cậu, không dám kích động Trương Tấn Phong, bằng không theo tính khí của ông ta, hẳn là đem cậu tri lại”
Võ Hạ Uyên không khỏi lo lẳng: “Cậu định làm gì?”
“Làm gì?” Bùi Tố gõ gõ ống tẩu trên bàn hai lần, vẻ mặt rất lười biếng: “Lúc trước tớ muốn làm gì với ông ta, hiện tại liền làm vậy với ông ta”
Võ Hạ Uyên mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Bùi Tố, con cậu… hồi đó bị sảy thai sao?”
Lòng căm thù của Bùi Tố quá mạnh, nếu chỉ đơn thuần là phá thai thì cũng không đến nỗi như vậy.
‘Võ Hạ Uyên thấy rõ cổ tay Bùi Tố run lên, cô vội vàng nói: “Bùi Tố, nếu khó quá đừng nên nói, tớ…”
“Tớ kiểm tra thì phát hiện mang thai đứa bé được hai tháng, Trịnh Hoài Nam hoàn toàn không quan tâm, ông ta lén lút đi cùng tiện nhân đó, nhưng nhà họ Trịnh luôn muốn có một đứa cháu, vì vậy đứa con của tớ được rất nhiều kỳ vọng” Bùi Tố nhẹ giọng nói, ánh mắt u ám không rõ: “Tớ cũng rất mong chờ, cho dù Trịnh Hoài Nam đã ở cùng người phụ nữ đó năm tháng. “
Bùi Tố dùng tay kia bấu tay vịn ghế sô pha, khớp xương trắng bệch: “Tớ đã nghĩ về điều đó nhiều hơn một lần. Nếu Trịnh Hoài Nam nói với tớ rắng ông ta có người ông ta thích trước khi kết hôn, tớ nhất định sẽ không xen vào.
giữa họ, ông ta chỉ muốn cho người phụ nữ thân yêu của ông ta một ngân hàng máu và muốn lợi ích cho gia đình ông ta, tớ chỉ là một con tốt”
“Sau đó thì sao?” Võ Hạ Uyên thì thào.
Bùi Tố ngậm một điếu thuốc, môi run run: “Sau đó người phụ nữ đó biết tớ mang thai, trong lòng cô ta biết một khi tớ sinh con trai cho Trịnh Hoài Nam, cô ta sẽ không có cơ hội xoay chuyển nữa, vì vậy cô ta đã thông đồng với bác sĩ và nói rằng tình trạng bệnh của cô ta đã tồi tệ hơn. Cần máu gấp”
Sau một thời gian dài im lặng, Bùi Tố lại nói với Võ Hạ Uyên: “Hạ Uyên, một đứa trẻ bảy tháng tuổi, đã thành hình và bị..” Cô hít một hơi thật sâu: “Nó bị bắt buộc cắt ral”
Bùi Tố giọng nói khàn khàn, lời nói đãm máu và nước mắt.
‘Võ Hạ Uyên đột nhiên đứng lên: “Cái gì?!”
“Tớ đã cầu xin Trịnh Hoài Nam, nhưng ông ta chỉ nhìn tớ từ trên cao, ánh mắt thờ ơ, như thể khối máu thịt đặt trong tấm vải trằng hoàn toàn không phải là con của ông tai” Bùi Tố hai mắt đỏ hoe: “Con tiện nhân kia, cô ta đang nằm bên cạnh tớ, tận hưởng máu của tớ, nhìn xem tớ sống không bằng chết như thế nào!”
Toàn thân Võ Hạ Uyên phát lạnh, quá đáng quá…
“Nếu Trịnh Hoài Nam dám lộ diện” Bùi Tố nở nụ cười quái dị: “Đừng có mà chạy trốn mất”
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Trương Tấn Phong từ phía sau ôm lấy cánh tay của cô, làm cho ‘Võ Hạ Uyên giật mình nhảy lên một cái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!