Chương 249: Anh Kỷ
Trương Tấn Phong nắm một cách chính xác, vừa đúng bắp tay của Bá Khiên, Bá Khiên đột nhiên ngẩng đầu ra, chỉ thấy Trương Tấn Phong khóe miệng hơi nhếch lên, cổ tay bị vặn ngược hướng, một lực mạnh khiến anh ta không thể chống cự lại được, nữa miếng thủy tinh lúc nãy đâm vào thịt.
Trong chốc lát, Bá Khiên kêu lên một tiếng đầy đau đớn.
“Mày nghĩ đâu là đâu hả?” Giọng nói lạnh lùng của Trương Tấn Phong vang lên Bá Khiên giống như rơi vào hầm băng, đã nhiều năm, anh ta không cảm nhận cảm giác nằm trên dao nhọn thế này.
Bá Khiên đột nhiên nhận ra rằng không thế đắc tội với người đàn ông trước mặt anh †a, cũng không thể nào đụng vô được người phụ nữ của anh!
“Lệ, tổng giám đốc Lệ..” Giọng của Bá Khiên run lên: “Do tôi có mắt như mù, tôi không dám… nữa, anh buông ra, buông ra đi!”
Trương Tấn Phong đá một cái vào chân của Bá Khiên, buộc đối phương phải quỳ xuống, sau đó nhìn xuống chăm chằm vào cơ thể của Bá Khiên: “Bây giờ không giống với trước kia nữa, tao không giết người nữa, nhưng nếu nhìn thấy mày đứng lên được, tao sẽ thấy không vui”
Con ngươi của Bá Khiên run lên.
“Kẻ thối nát thì nên ở chỗ của kẻ thối nát”
Một đạp của Trương Tấn Phong làm cho Bá Khiên nằm dài trên mặt đất, toàn thân tái xanh, sắc mặt vô cùng u ám: “Phùng Bảo Đạt, xử lý cho sạch sẽ”
Vẻ mặt của Phùng Bảo Đạt rất bình thản: “Tôi hiểu rồi, tống giám đốc Lệ”
Bá Khiên bị đá một hồi lâu mới thở ra được một hơi, xấu hổ ôm bụng, quỳ rạp xuống đất, nghiêm đầu nhìn về phía Trịnh Hoài Nam: “Anh, giúp em ..”
“Tống giám đốc Lệ.
Võ Hạ Uyên quay đầu lại, trong mắt mang theo nụ cười: “Nghe nói lúc anh còn nhỏ rất hung dữ, cái bạn nhỏ gần nhà đều rất sợ anh”
“Vớ vẩn” Trương Tấn Phong liếc mắt cảnh cáo Trần Quốc Bảo: “Lúc còn nhỏ anh rất hiền, không giống như Quốc Bảo nói đâu”
Trần Quốc Bảo nghĩ thầm trong bụng, đúng vậy, anh chỉ thiếu điều đánh chết con nhà người ta thôi.
Ăn cơm xong. Trần Quốc Bảo còn có hoạt động sau bữa tối, anh ấy muốn đi KTV uống rượu, Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên không thích đi mấy nơi ồn ào như vậy, nên hai người liền về nhà.
‘Vừa mở cửa đã thấy Điệp Châu và Bào Ngư đứng ở cửa ra vào, chỉ trong vài ngày, hai đứa trẻ đã trở nên thân thiết và nắm tay nhau.
“Sao còn chưa đi ngủ?” Võ Hạ Uyên cười hỏi.
‘Vừa nghe thấy vậy dì Hoa từ phòng bếp dòm ra nói: “Tôi nói rồi, nhưng cậu nhỏ bảo phải đợi ba mẹ về, cô nhỏ thấy vậy cũng đợi cùng”
Trương Tấn Phong nghe vậy không thể không cau mày, dì Trương này sao lại xưng hô với cô bé đó giống với con trai anh.
‘Võ Hạ Uyên nhìn đồng hồ trên tường, đã gần chín giờ, cô mỗi tay dẫn một đứa lên lầu: “Các con rửa mặt chưa?”
Hai đứa trẻ đồng thanh nói: “Dạ chưa”
“Vậy thì bây giờ chúng ta đi nào.”
Trương Tấn Phong nhìn bóng dáng họ với vẻ mặt phiên muộn, tự hỏi bản thân có nên sinh thêm một đứa con gái nữa không.
Đức Minh rửa mặt sạch sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng Điệp Châu thì có thói quen tắm rửa trước khi ngủ, nên cô phải chăm sóc cho cô bé, cô bé này toàn thân trằng trẻo mềm mại, nhìn đã biết được cô bé được nuông chiều, sống an nhàn quanh năm. Khi Võ Hạ Uyên tắm rửa cho cô bé phát hiện trên cổ cô bé có một vết bớt giống như một con bướm đang vỗ cánh.
“Vết bớt rất đẹp” Võ Hạ Uyên trầm trồ.
“Trên người ba cũng có” Điệp Châu nhẹ giọng nói.
Võ Hạ Uyên dừng lại một chút: “Ba cháu là ai?
Điệp Châu bị Võ Hạ Uyên hỏi, hơi sửng sốt một chút, lẩm bẩm nói: “Ba là..” Diệp Châu lắc đầu: “A? Cháu rõ ràng vừa mới nghĩ ra, ba là…”
“Giỏi, giỏi lắm” Võ Hạ Uyên ôm Điệp Châu quấn vào trong khăn tắm: “Không nghĩ ra cũng không sao hết, khi nào nhớ ra, cô sẽ nhờ người liên lạc”
Điệp Châu nắm lấy vai của Võ Hạ Uyên, trong phút chốc ánh mắt sáng lên.
“Em còn phải chăm sóc cho Bào Ngư nữa, giao cô bé cho dì Hoa đi” Nhìn thấy Võ Hạ Uyên đi vào, Trương Tấn Phong bất mãn nói, không hiểu sao chỉ là anh không thích cô bé cho lắm.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Võ Hạ Uyên đi đến trước mặt của Trương Tấn Phong, đưa tay sờ lên trán anh, vẫn còn sốt nhẹ, cô vừa lấy thuốc vừa nói:“Còn ghen tuông với một cô bé, hôm nay cô bé nói với em về ba của mình, em nghĩ cô bé sẽ sớm nhớ ra thôi”
Trương Tấn Phong từ từ ngồi dậy, ôm Võ Hạ Uyên từ phía sau, hôn lên tai của cô: “Em thích có một đứa con gái à?”
‘Võ Hạ Uyên không chút nghĩ ngợi: “Em rất thích, có thêm một công chúa nhỏ giống em”
Giọng của Trương Tấn Phong khàn khàn: “Vậy thì chúng ta sinh thêm một đứa được không?”
‘Võ Hạ Uyên ngây người ra, trong lòng đột nhiên xuất hiện một hy vọng mạnh mẽ, có thêm một cô con gái nữa thì sao? Cô bé sẽ chạy theo sau Bào Ngư gọi “Anh trai! anh trai!”
điều đó mới nghĩ đến thôi đã thấy thật tốt Thấy Võ Hạ Uyên không lên tiếng, Trương Tấn Phong nóng ruột: “Anh xem như em đã đồng ý”
Khi Võ Hạ Uyên bị Trương Tấn Phong bắt đầu hôn một cách đắc ý, cô mơ màng, sau đó.
cô đẩy cánh tay của anh: “Anh đừng quậy nữa, chỉ mới vừa hết cảm thôi, uống thuốc đi đã”
Trương Tấn Phong không nói lại liền ném thuốc vào miệng, cầm nước trên bàn nuốt xuống. Sau đó kéo lấy thân thể của Võ Hạ Uyên, nóng lòng muốn cởi áo của cô ra: “Mỗi lần anh bệnh em không cần phải căng thẳng như vậy đâu, nhưng nếu như em cứ từ chối anh như vậy anh sợ anh sẽ chết vì nghẹn đó.”
Võ Hạ Uyên cố ý nảm lấy tay của Trương Tấn Phong di xuống một tí: “Tự anh xem đi”
Hai má Võ Hạ Uyên đỏ bừng.
“Hạ Uyên..” Giọng Trương Tấn Phong tràn đầy mê hoặc gọi: “Anh muốn có em”
Muốn có em m ờ một lúc, hai người đã triền miên trên giường.
Đến giờ vẫn chưa tìm được sao?” Dưới ánh đèn mờ ảo, một người đàn ông ngồi chống căm trên ghế, xung quanh có mấy bóng đen, làm cho không gian bị xé rách càng thêm quái dị.
“Vẫn chưa, anh Kỷ” Người báo cáo rất cẩn trọng.
Người được gọi là anh Kỷ điệu vẫn ôn hòa: “Nói cho tôi cậu có ích lợi gì?
Bầu không khí đột nhiên lạnh đến mức đóng băng, ai cũng không dám thở mạnh.
“Châu Ninh Yến đâu?”
“Cô Châu đã được ba cô ấy đưa đi rồi ạ.
Chúng tôi truyền đạt ý của anh, nhưng cô ở dài, giọng †ôi nuôi các Châu nói rằng đêm hôm đó cô ấy đã bị kích động mạnh nên đã quên mất mình đã bị nhốt ở đâu”
Người đàn ông vẫn đang gõ mấy đầu ngón tay vào ghế, khẽ thở dài một tiếng: “Sớm muộn gì, tôi cũng cho cô ta biết rãng thế nào là kích động thật sự”
“Tiếp tục tìm kiếm, Điệp Châu rất thông minh, nếu không tìm được thi thể, con bé nhất định vẫn còn sống”
“Vâng, anh Kỷ: Cùng lúc đó, Điệp Châu từ từ ngồi dậy sờ lên vết bớt trên cổ, hơi nóng khiến cô bé cảm thấy rất khó chịu.
Cô bé vẫn muốn ở đây một thời gian, Điệp Châu nghĩ, cô bé rất thích Võ Hạ Uyên, cũng rất thích Bào Ngư, nhưng người đàn ông chủ căn nhà này thì không được tốt lắm.
Khi Võ Hạ Uyên tỉnh lại vào ngày hôm sau, Trương Tấn Phong đã rời đi, cô ôm chiếc gối của anh lăn lộn trên giường, như vẫn có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ còn lưu lại.