Chương 309: Lòng người mới khó lường
Bây giờ là ban đêm, Võ Hạ Uyên không dám đi đường lớn, sợ để lại dấu vết gì, cô trốn vào rừng cây rậm rạp, làm những con phi trùng đang ngủ say giật mình tỉnh dậy.
Đây là cái vận xui gì không biết? Võ Hạ Uyên không vui, sao chuyện không may gì mình cũng gặp phải vậy?
Nhờ ơn những người này mà bây giờ Võ Hạ Uyên phải một thân một mình trong hoàn cảnh vô cùng xa lạ. Tiếng gió bên tai nghe như tiếng ma quỷ gào khóc. Nhưng ngoại trừ cảm giác hơi lạnh ra cô cũng không thấy sợ lắm Cô đã trải qua nhiều chuyện gì vậy, ma quỷ thì coi là cái gì? Lòng người mới khó lường.
Khi sắc trời tờ mờ sáng, Võ Hạ Uyên nhìn thấy ánh đèn bên kia, cùng lúc đó sau lưng truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
Vẻ mặt Võ Hạ Uyên biến đổi, dứt khoát lăn xuống sườn núi phủ đầy cành lá. Cô mượn lực †úm chặt lấy một đám cỏ dại, chân treo lơ lửng, cả người vừa đúng lúc được che lại.
“Không có ở đây!” Trên đỉnh đầu có người dùng ngôn ngữ bản địa nói: “Nói với bọn họ, đi bao vây đường mòn!” Tuy nói như vậy nhưng đối phương vẫn đứng một lúc lâu trên đỉnh sườn núi, rất sợ bỏ qua cái gì đó.
Võ Hạ Uyên thầm nhận lỗi, trước đó chỉ lo sung sướng, quên mất người kia mãi vẫn chưa về, nhất định sẽ khơi dậy sự nghỉ ngờ của người cùng chung chăn gối.
Đối phương xoay người chạy ra ngoài thật xa, sau khi hoàn toàn không nghe thấy tiếng động nữa thì hai tay Võ Hạ Uyên nắm lấy dây leo, giãm lên tảng đá gồ ghề, từng chút một leo lên.
Võ Hạ Uyên ngồi xuống dưới đất, thổi thổi lòng bàn tay, cô được nuông chiều lâu như vậy, giờ bỗng nhiên còn cảm thấy thật đau.
Nhưng mà một giây kế tiếp, Võ Hạ Uyên nhạy bén phát hiện ra một vài tiếng động nhỏ bé không bình thường, cô chợt xoay người lại: “Ai?”
Một bóng dáng cao lớn đi ra từ phía sau tàng cây, khuôn mặt dần dần rõ ràng, thân hình cũng coi như cường tráng, làn da ngăm đen.
Lúc này anh ta đang nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên không chớp mắt, vẻ mặt vô cùng sung sướng, nhưng nhìn như vậy lại giống như một đặc tính cố chấp của người bị bệnh tâm thần.
‘Võ Hạ Uyên cảnh giác nhìn chảm chằm đối phương, không lên tiếng “Tôi tìm được cô rồi” Đối phương vừa mở miệng, những lời này giống như tuyến lửa lập tức châm lửa ở bên tai cô. Đúng rồi, trước khi cô ngất đi, chính người này đang nói chuyện!
Võ Hạ Uyên bị đối phương nhìn chăm chăm nhìn đến mức lửa giận đầy người: “Mẹ nó, anh có bị bệnh không?”
Người đàn ông sửng sốt một chút, sau đó xua tay liên tục: “Cô không thể măng tôi”
Võ Hạ Uyên giận dữ đến mức bật cười, hiếm thấy cô ném luôn cả tố chất giáo dục: “Tôi là cha cậu?”
Chiếu theo lý, cô và những người này không thù không oán, nhận cũng không nhận ra. Đối phương không nói hai lời đã bắt trói cô đi, vậy mà cô còn chửi không được chửi không được đụng, dựa vào cái gì? Tấn Phong cũng không biết thế nào, chỉ cần Võ Hạ Uyên suy nghĩ đến những thứ này thì dù không có chứng cớ cô cũng vô cùng bài xích anh ta.
“Không được phép hung dữ với tôi!” Mặc dù tiếng Trung của người đàn ông rất rõ ràng, nhưng lại có chút không được tự nhiên.
Võ Hạ Uyên đúng là không hung dữ, mà cô trực tiếp ra tay.
Sức lực giữa nam và nữ chênh lệch khá xa, nhưng hình như đối phương không phải là người luyện võ. Võ Hạ Uyên dùng thân thủ nhanh nhẹn của mình đánh liên tiếp vào người đàn ông khiến anh ta bị yếu thế. Người đàn ông chợt cau mày, giống như rất tức giận, bỗng nhiên giơ tay lên một cái.
Trước khi anh ta ra tay, Võ Hạ Uyên đã bóp nát hạt châu trên cổ tay, bịt kín mũi miệng. Đây là thuốc cô đã nghiên cứu rất lâu, công dụng nhỏ là có thể tránh côn trùng, công dụng lớn là chỉ cần không phải đồ kịch độc thì không làm gì được cô.
Nhận lấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Võ Hạ Uyên lạnh lùng cười: “Anh cho là tôi sẽ ngã hai lần trên một tảng đá sao?”
Dứt lời cô lại tung ra một cú đá, trong quá trình đánh nhau người đàn ông đổi vị trí với Võ Hạ Uyên. Lúc này anh ta đang đứng ở rìa sườn núi, vì vậy mà mất thăng bằng ngã xuống.
Chưa tới một giây, nghe được một tiếng “bùm” vang lên thật lớn, chắc là ngã rất thảm đây.
Nhưng chờ Võ Hạ Uyên xoay người, cô phát hiện ra không ít người mặc áo khoác trằng đuổi theo. Toi rồi, trong đầu Võ Hạ Uyên nghĩ.
“Bùm!”
Tiếng súng nổ, người đàn ông mặc áo khoác trắng chạy gần cô nhất ngã xuống đất.
Võ Hạ Uyên vừa quay đầu lại,đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ trong bóng tối với vẻ mặt u ám “Tấn Phong!” V
õ Hạ Uyên mừng như điên, lập tức lao đến nhào vào trong ngực người đàn ông Trương Tấn Phong trở tay ôm người vào trong ngực, lòng tràn đầy sung sướng mất đi mà tìm lại được: “Em có bị thương không?”
“Không có” Võ Hạ Uyên lắc đầu.
“Hai người có thể nhịn một chút không ôm ấp nữa được không” Lê Đình Cảnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Trước tiên phải giải quyết vấn đề rắc rối trước mắt đã”
Một đám người mặc áo choàng trắng nhìn thấy tình huống có chút không đúng, xoay người chạy như điên. Nhưng họ vẫn bị Phùng Bảo Đạt bản trúng mắt cá chân, bắt sống được một hai người.
Mặt Trương Tấn Phong không chút biểu cảm, Kỷ Thần Nam nói những người này sống ngoài phòng pháp luật nên cho dù bọn chúng có bị giết cũng không bị ràng buộc bởi luật pháp.
“Dẫn về” Trương Tấn Phong lạnh lùng nói: “Nhất định phải cạy miệng của bọn chúng, xem thử rốt cuộc những chuyện này là saol”
Kỷ Thần Nam đứng cách đó không xa, áo khoác màu đen phần phật tung bay. Anh ta không cười nên khí áp quanh người cũng tăng nên mấy phần.
“Thưa ông chủ…”
“Câm miệng” Kỷ Thần Nam bình tĩnh mở miệng, ánh mắt rơi vào hai bóng người đang tựa vào nhau.
Chờ sau khi Trương Tấn Phong quay lại, Kỷ Thần Nam vẫn trưng ra cái vẻ mặt ba phân cười.
Võ Hạ Uyên chạy suốt một đêm, thể lực đã sớm sụt giảm. Gần như là vừa mới lên xe cô đã vùi mặt vào trong ngực Trương Tấn Phong ngủ một giấc.
“Tôi đã xem qua các tài liệu liên quan” Lê Đình Cảnh trầm giọng nói với Trương Tấn Phong: “Những người đó có lối sống riêng của mình, cực kỳ bài xích với những ràng buộc bên ngoài. Họ đã sống như vậy gần tám trăm năm, hơn nữa bọn họ còn thông thạo các bài thuốc. Thỉnh thoảng họ sẽ xuất hiện một hai lần, một khi bị bệnh cũng sẽ không tiếp nhận chữa trị y học hiện đại, bọn họ thà quay về.
Điều khiến người khác kinh ngạc chính là chỉ cần không phải bệnh hiểm nghèo thì người trong tộc cũng có thể trị khỏi hoàn toàn. Mà nguyên nhân bọn họ bắt cóc Võ Hạ Uyên có thể là đã chọn trúng Võ Hạ Uyên, muốn cô trở thành vợ thủ lĩnh.
Trương Tấn Phong vốn đang đứng cạnh cửa sổ, trong tay cầm một cái ly. Ngay sau khi Lê Đình Cảnh dứt lời, chiếc ly đã bị Trương Tấn Phong ném lên tường, phát ra âm thanh váng óc khiến người ta khó chịu.
“Tôi còn điều tra được, trong tộc vốn đã chọn xong một người phụ nữ, nhưng tuổi tá lại hơi lớn” Lê Đình Cảnh dừng một chút: “Mà chắc anh cũng quen biết người này”
Trương Tấn Phong nhìn sang.
Lê Đình Cảnh: “Chính là người phụ nữ kết hôn với Đàm Nguyên, Phạm Anh”
‘Võ Hạ Uyên ngủ một giấc rồi tỉnh lại, cô vừa kéo cửa ra thì nghe được nửa sau câu chuyện, cô ngây người một lúc, chợt hiểu ra, hóa ra Phạm Anh thất sự bán cô.
Phương pháp dùng hương của Phạm Anh và Võ Hạ Uyên có cùng nguồn gốc, đó có thể là lý do tại sao các cô lại bị chọn trúng, mà Phạm Anh vì thoát khỏi những người này nên đã nói cho bọn họ biết tin tức của Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên lắc lắc đầu, cảm thấy mình giống như đang sống phim tài liệu. Cái gì mà bộ lạc, bộ tộc cổ xưa, những thứ này không phải chỉ có trên tỉ vi thôi sao?
Khóe mắt Trương Tấn Phong chú ý tới Võ Hạ Uyên, anh lập tức xoay người, giọng nói dịu dàng hơn: “Em tỉnh rồi à?”
“Vâng” Võ Hạ Uyên dụi mắt một cái: “Có gì ăn không anh?”
Hai mắt Lê Đình Cảnh bỗng nhiên sáng lên: “Không có, nhưng cô có thể tự mình làm”
‘Võ Hạ Uyên: “..” Muốn ăn chùa thì cứ nói thẳng ra cho rồi.
Võ Hạ Uyên chỉ đơn giản làm ba bát mì, tiêu hóa hết những gì Lê Đình Cảnh nói, xong chuyện cô đặt đũa xuống: “Tôi cảm thấy vấn đề vẫn năm trên tờ giấy kia”