Chương 311: Đánh nhau! Kéo tóc!
“Đó không phải là công chúa Elle sao?” Có người kêu lên rồi sau đó vội vàng hạ giọng:”
Tại sao cô ấy cũng ở đây? “
“Cô không biết sao? Trước khi anh Kỷ đến nước Anh, trong số những người tiếp anh ấy có công chúa Elle” Một người khác nói tiếp: “Nghe nói công chúa Elle đã yêu anh Kỷ ngay từ cái nhìn đầu tiên!”
“A? Vậy chẳng phải hôm nay nhiều người sẽ trở nên tuyệt vọng hay sao?”
Võ Hạ Uyên và Phạm Anh Thư lấy ly rượu sâm panh trên bàn, sau đó nhìn về phía cô gái xinh đẹp trắng trẻo đang đứng cách đó không xa, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Nước Anh tiếp giáp với nước Nga và chế độ quân chủ lập hiến chưa bị bãi bỏ, vì vậy công chúa và hoàng tử vẫn có thể nhận được ưu đãi mà người bình thường không thể tưởng tượng được.
“Em nghĩ công chúa Elle này có thể theo đuổi Kỷ Thần Nam sao?” Phạm Anh Thư thì thào: “Đánh cược đi!”
“Cược cái gì?” Võ Hạ Uyên hỏi Phạm Anh Thư nghiêm túc suy nghĩ: “Ai thua sẽ đồng ý một điều kiện cho bên kia, tuyệt đối chấp nhận”
Võ Hạ Uyên cười nói: “Được rồi, em cược là không theo đuổi được”
Phạm Anh Thư: “Chị cược là có, cô công chúa ấy trông khá dễ thương mà”
“Chị nghĩ chiếc váy lolita của người ta rất dễ thương có đúng không” Võ Hạ Uyên thản nhiên buông lời trêu chọc.
“Này ..” Phạm Anh Thư không khỏi thở dài: “Nếu mà tính toán thì chúng ta đều già rt không hề giống với cô gái kia, còn chưa đến hai mươi tuổi, còn rất trẻ”
lãng phí tuổi thanh xuân của chị”
“Nhìn mặt anh trai của em thì thật không uổng phí!”
Vừa dứt lời, họ đã thấy Kỷ Thần Nam từ trên lầu đi xuống, vẫn ấm áp như gió mùa xuân và là một quý ông nho nhã “Người đàn ông này cũng được coi là cực phẩm” Phạm Anh Thư ngẩng đầu.
“So với anh của em?” Võ Hạ Uyên thì thào.
“Sao giống nhau được chứ?” Phạm Anh Thư trừng mắt nhìn cô: “Mỗi người đều thích theo đuổi sự đẹp đế, nhưng chị tuyệt đối chung tình với anh eml”
‘Vừa nhìn thấy Kỷ Thần Nam, hơi thở của Elle đã trở nên dồn dập, hai má ửng hồng, đôi mắt mơ màng hiện rõ sự háo hức và phấn khích khi được gặp lại trong lòng.
Cô sang lại diện mạo của mình rồi mỉm cười đi về phía anh ta. Ai ngờ cô ấy lại bị người có mái tóc màu đỏ tía chặn lại, Võ Hạ Uyên nheo mắt nhìn, thì ra đó là người phụ nữ đã nói một loạt những điều không thể giải thích được với chính mình vào đêm hôm đó, cô ấy cũng thích Kỷ Thần Nam.
Phạm Anh Thư còn chê chuyện chưa đủ náo nhiệt, thấp giọng nói: “Đánh nhau! Kéo tóc!”
“Ái Gia, lễ phép với công chúa một chứt đi” Kỷ Thần Nam đẩy cô gái tóc đỏ sang một bên, rồi kéo Elle đến bên cạnh mình, nằm lấy tay cô ấy và hôn: “Hi vọng không làm phiền công chúa”
Elle nhìn mà muốn ngất đi: “Không, không sao đâu!”
Bởi vì xung quanh còn có những người nhiều chuyện khác, Võ Hạ Uyên lại nghe thấy mọi người chế nhạo: “Kỷ Ái Gia thật sự cho rằng cô ấy là người nhà họ Kỷ à? Nhưng cô ấy chỉ là con gái của một bảo mẫu. Nếu năm đó mẹ cô ta không hầu hạ ông Hạ thoải mái thì sao cô ta có thể sống trong nhà họ Kỷ được chứ?”Một cô gái hoang dã, cũng xứng với việc cùng họ của anh Kỷ sao.”
Võ Hạ Uyên chợt hiểu rãng thì ra chính là như vậy.
Kỷ Ái Gia nhìn cảnh tượng trước mắt với đôi mắt đỏ ngầu, nhưng đối phương là công chúa nên cô ta chỉ đành hít một hơi thật sâu, không hề bùng nổ tức giận ngay lúc đó mà chỉ đứng ở sau lưng Kỷ Thần Nam.
Một lúc lâu sau, cả Elle và Kỷ Ái Gia đều muốn tạo ấn tượng tốt với anh ta nên họ cùng tranh nhau đến ôm bé gái, ai ngờ, họ lao vào ôm cô gái nhỏ, ai biết Điệp Châu hoảng sợ né tránh và ngước nhìn Võ Hạ Uyên.
Vẻ mặt Võ Hạ Uyên bình tĩnh, đặt một ngón tay lên môi, ra hiệu đừng hét nữa với cô bé.
Điệp Châu mím môi hơi khó chịu, Elle đang nhìn về phía này.
Trương Tấn Phong và Lê Đình Cảnh bị bao vây bởi một nhóm người và có vẻ như lúc này họ không thể thoát ra ngay được.
Phạm Anh Thư nhẹ giọng hỏi: “Em không thích con gái của Kỷ Thần Nam?”
“Ừ” Võ Hạ Uyên nhấp một ngụm sâm panh: “Giống ba của nó vậy, tuổi còn nhỏ nhưng đã có nhiều toan tính”
Có thể thấy được Elle rất thích Kỷ Thần Nam, Phạm Anh Thư đánh nhẹ vào tay Võ Hạ Uyên trước và nói: “Nhìn xem, Kỷ Thần Nam không đẩy cô ấy ra. Hẳn là anh ta cũng có ý gì đó”
“Dù sao cũng là công chúa. Nếu không muốn gây thêm phiền phức thì cứ nên để lại thể diện cho họ là điều nên làm mà?” Võ Hạ Uyên nhàn nhạt.
Như Võ Hạ Uyên đã nói, Kỷ Thần Nam không quan tâm đến Elle, nếu không phải vì xuất thân của cô ta thì anh ta đã từ chối thẳng thừng rồi.
“Thần Nam, để tôi giúp anh” Elle muốn nhận lấy rượu trong tay Kỷ Thần Nam.
Nhưng mà Kỷ Thần Nam nhẹ nhàng tránh ra: “Loại chuyện nhỏ nhặt này không nên làm phiền công chúa”
Elle phản ứng lại đây, có chút buồn bực: “Thần Nam, anh vẫn không thích tôi sao?”
Khuôn mặt của Kỷ Thần Nam trở nên dịu dàng: “Công chúa xinh đẹp như vậy, có ai mà không thích chứ?”
“Em không muốn loại yêu thích đó!” Elle khẩn trương nói: “Anh hiểu mài” Kỷ Thần Nam chỉ cười, không nói.
Trong mắt Võ Hạ Uyên thì chính là Elle đang dịu dàng và lưu luyến nói ra hai câu đó với Kỷ Thần Nam, sau đó bị đả kích lớn nên xoay người bỏ đi.
Phạm Anh Thư thở dài: “Thì ra cũng không nhún nhường là mấy”
“Người biết nhún nhường có thể lên là chủ của nhà họ Kỷ à?” Võ Hạ Uyên chọc vào trần Phạm Anh Thư: “Em nghĩ chị sống an nhàn sung sướng nên trí thông minh bị trôi mất rồi”
Phạm Anh Thư che trán: “Nói đi, em muốn chị làm gì”
Võ Hạ Uyên thì thào: “Đi với em.”
Dưới sự ồn ào của đám đông và ánh đèn, cả hai nhanh chóng rời khỏi hội trường.
Đây là nơi Kỷ Thần Nam từng đặt chân đến, nói cách khác, những người và những thứ quan trọng nhất sẽ được đưa đến đây. Khi Võ Hạ Uyên đến đây, cô cẩn thận quan sát thấy phía sau biệt thự này có một số nhà kho nhỏ, đều được khoá lại nên cô muốn đi xem thử.
Còn về chuyện vì sao lại như vậy thì do cô cảm thấy trên người Kỷ Thần Nam có mùi của đàn ông, người trốn sau cái cây đêm đó chắc chẵn là người mà Võ Hạ Uyên biết, sự nhiệt tình và si mê trong mắt anh ta đêm đó đến bây giờ Võ Hạ Uyên vẫn còn nhớ.
Địa vị của người đàn ông đó trong số những người mặc áo choàng trắng rõ ràng là rất cao và Kỷ Thần Nam vừa không thuyết phục được đối phương nhưng lại có tiếp xúc với đối phương, điều này phải có ý nghĩa đặc biệt gì đó.
Nghe rõ kế hoạch của cô, Phạm Anh Thư ra hiệu cho cô nhìn lên: “Phía sau tán lá cây sỉ lớn, có hai vị trí giám sát bí mật. Biệt thự cũng được bảo an bao vây. Nhìn là biết họ đều là những người săn đuổi virus X, phạm vi giám sát trong vòng năm trăm mét họ đều có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của em đó, em chắc chứ? “
Võ Hạ Uyên: “… Em không để ý lảm”“
“Chị biết” Phạm Anh Thư nhớ lại quá khứ: “Khi còn là lính đánh thuê, chị chỉ hận không thể có thêm hai mắt ở phía sau lưng mà thôi Quan sát một chút là phân biệt được. Theo ý kiến của chị thì chúng ta nên quay về nhà, nếu.
không thì chạy đến trước mặt Kỷ Thần Nam nói với anh ta: “Này anh bạn, cho tôi nhìn nhà kho của anh một lát đĩ?”
Võ Hạ Uyên: “… Vậy thì hơi xấu hổ”
“Tuy nhiên, theo quan sát của em thì việc giám sát ở đây chủ yếu là trong biệt thự. Phía nhà kho có bốn nơi, nếu đi bộ từ phía sau thì có thể tránh được khu vực giám sát” Phạm Anh Thư nói tiếp: “Nhưng phải đợi đến đêm”